Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 841 - Chương 842

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 842 -

Khương Ninh ở bên cạnh dùng kính viễn vọng, chỉ thấy người đàn ông có khuôn mặt người Châu Á điển hình, nhưng khuôn mặt có hơi hốc hác, mắt lõm xuống, khoảng tầm hơn ba mươi tuổi.

Cô hỏi: "Là quân nhân phải không?"

Chỉ lộ khuôn mặt, cho dù Hoắc Dực Thâm cũng cùng thuộc hệ thống quân cảnh cũng không nhìn ra được.

Nhưng tàu ngầm có chuẩn bị vật tư, nếu như bị người cướp thì sẽ không gầy như vầy, dù sao thì hải tặc không bao giờ mạo hiểm làm việc không có lời, hôm nay có đồ thì hôm nay ăn uống no say, không bao giờ để bản thân phải thiệt thòi trong việc ăn uống.

Nhưng quân nhân thì chưa chắc đã là nhân viên Kế Hoạch Helios.

Không ai biết lúc nào thì thiên tai kết thúc, cho dù thực phẩm đầy đủ cũng phải ăn uống tiết kiệm, mà đồ ăn chắc chắn là thiếu thốn.

Gầy là bình thường, mục tiêu cuối cùng của bọn họ là sống sót.

Điều tiếp theo là mắt.

Mắt là cửa sổ tâm hồn, dường như đối phương cũng khá vui với kích động không hề lộ ra ánh mắt tính kế.

Đối phương tiếp tục kiểm chứng, ánh đèn ám hiệu hỏi số hiệu gia nhập quân đội của hai người.

Ở căn cứ quân sự, quân nhân nào cũng có số hiệu quân đội khác nhau sẽ có ký hiệu khác nhau.

Không chỉ quân nhân đến cả người lao động bình thường, người nhặt đồ cũng có số hiệu.

Đối phương chắc là nhìn thấy tàu ngầm cùng kiểu nên cho rằng Khương Ninh cũng là quân nhân.

Vậy nên khi Hoắc Dực Thâm báo số hiệu người nhặt đồ của mình, đối phương phải mất một lúc mới phản ứng lại chắc là bị sốc.

Tàu ngầm của Khương Ninh không công khai với bên ngoài, người biết được không nhiều, mà hải quân ngày nào cũng bận huấn luyện không có thời gian đi hóng hớt, trong đầu mặc định tất cả tàu ngầm đều thuộc về căn cứ.

Có phản ứng như vậy cũng rất chân thực.

Không biết đối phương nghĩ gì mà lại muốn hẹn gặp mặt.

Hoắc Dực Thâm rất cảnh giác, bảo bọn họ đưa huy chương và số hiệu ra.

Đối phương cầm huy chương và số hiệu dán lên kính cửa sổ quan sát.

Khương Ninh không còn nghi ngờ nữa, quyết định nổi lên hẹn gặp mặt.

Hai chiếc tàu ngầm chầm chậm nổi lên mặt nước, ống thông hơi của tàu ngầm lộ ra.

Họ mặc áo chống đạn vào, giấu vũ khí trong quần áo.

Khương Ninh bảo hai đứa ở lại trông tàu ngầm, cô và Hoắc Dực Thâm leo cầu thang đi lên.

Gió biển tanh nồng, ánh mặt trời lâu chưa thấy rõ ràng mới mấy ngày mà đã có cảm giác như cách cả một đời vậy.

Không khí của tự do, cảm xúc bị đè nén giảm bớt phần nào.

Khương Ninh đưa tay che ánh nắng mặt trời chiếu lên làn da trắng.

Hai chiếc tàu ngầm lái song song nhau cách hơn một trăm mét.

Dựa theo yêu cầu, bên phía đối diện cũng có hai người đi lên.

Hai người đều là đàn ông, cơ thể gầy gò làm bộ quân phục hải quân trông rộng thùng thình.

"Tôi tên Lưu Thành, số hiệu hải quân vừa báo với hai người là của chúng tôi, đây là đồng đội của tôi, Vương Hải."

Cùng với lời giới thiệu, anh ta ngạc nhiên mà cảnh giác hỏi: "Sao hai người lại có tàu ngầm?"

"Chúng tôi tự mua." Khương Ninh giải thích nghi ngờ của họ: "Căn cứ thiếu kim loại quý hiếm, suýt chút nữa nhà máy quân sự đình công, mà chúng tôi lại vừa hay tìm được một lô hàng mới giúp bên quân đội giải quyết được mối nguy hiểm ấy.

Nếu đổi thành điểm cộng thì sợ không tiêu hết nên mới đổi thành tàu ngầm, huấn luyện viên dạy chúng tôi hình như tên là Hứa… Hứa gì ấy nhỉ, tôi đột nhiên quên mất rồi."

"Hứa Khai Thái." Lưu Thành nở nụ cười như trút được gánh nặng: "Ông ấy là huấn luyện viên tổng của tổ tàu ngầm, trước từng dạy tôi."

Khương Ninh cũng cười hùa theo: "Trùng hợp thật đấy, thì ra chúng ta cùng trường với nhau à."

"Đàn em."

"Đàn anh."

Đây đều là những chuyện xảy ra ở căn cứ quân sự, nếu như đối phương là giả thì không thể nào biết được.

Hai bên hoàn toàn yên tâm.

Lưu Thành hỏi: "Bọn cô có mấy người?"

Khương Ninh nói thẳng không chần chừ: "Khoảng tầm mười người, còn bên anh thì sao?"

"15 người."

"Nhiều người vậy?" Khương Ninh ngạc nhiên: "Không phải tàu ngầm chỉ chứa được mười người thôi à?"

Nếu theo bố trí thì đúng là chỉ chưa được mười người, nhưng va chạm mạnh mảng kiến tạo đến quá nhanh, không kịp chế tạo nhiều tàu ngầm như vậy với lại nhân viên Kế Hoạch Helios vượt quá số lượng người nên chỉ có thể nhồi nhét vào với nhau, thay phiên trải chiếu nghỉ ngơi.

15 người ăn lương thực của 10 người, chả trách lại gầy như vậy.

Khương Ninh hỏi: "Mấy người vẫn ổn chứ?"

"Tạm thời vẫn ổn."

Khương Ninh tiếp tục hỏi: "Mấy người biết Trương Siêu Lục Vũ không?"

Bình Luận (0)
Comment