Lưu Thành và Vương Hải suy nghĩ một lúc nhưng không có ấn tượng gì với Trương Siêu Lục Vũ.
"Còn Trịnh Vỹ Lệ thì sao?" Khương Ninh lo lắng nói: "Cô ấy là nữ."
"Cao cao vạm vỡ, một đấm có thể đánh giục một người đàn ông trưởng thành, giọng nói cũng hơi khàn đặc như giọng con trai?"
Khương Ninh gật đầu liên tục: "Chính xác."
Tổ tàu ngầm không có nhiều binh sĩ nữ, huấn luyện ở dưới biển chia riêng để huấn luyện, chỉ khi ở đất liền mới huấn luyện chung với nhau, hai người họ không có ấn tượng gì với mấy người đàn ông khác.
Khác phái thì thường thu hút nhau, tất nhiên binh sĩ nữ sẽ được quan tâm nhiều hơn, huống gì là một người phụ nữ đánh gục mấy người đàn ông.
Thanh danh Trịnh Vỹ Lệ vang dội, nổi danh ở đội tàu ngầm.
Khương Ninh mang chút hy vọng hỏi: "Anh biết cô ấy ở đâu không?"
Lưu Thành lắc đầu.
Tiểu hành tinh va chạm vào Trái Đất quá đột ngột, nhóm người bọn họ vừa hay đưa tất cả hành lý xuống biển để huấn luyện, ban ngày ra biển, buổi tối thì nghỉ ở bến tàu, lúc nghe được cảnh báo phòng không ngay lập tức lái tàu ngầm chạy trốn.
Nhớ đến tiếng biển rít gào, đám người Lưu Thành vẫn chưa thoát khỏi ác mộng đáng sợ đó.
Sức mạnh của thiên tai không phải là thứ mà con người bé nhỏ có thể chống lại được.
Sóng lớn dưới đáy biển phun trào lên tận trời cao, đánh thẳng vào đáy tàu ngầm, tàu ngầm bị đánh bay lên lộn nhào trong sóng biển.
Nếu không phải ở trạng thái lơ lửng, thu lại tất cả các thiết bị ở bên ngoài vào thì tua-bin sẽ bị sóng thần làm hỏng.
Vỏ ngoài rắn chắc chống đỡ sức mạnh của sóng thần, nhưng rất nhiều đồng đội thắt dây an toàn cũng không có tác dụng, giày vò sống không bằng chết mấy ngày liền, chỗ nào cũng có đồ nôn ra.
Đến giờ họ vẫn không dám nhớ lại cảm giác đáng sợ ấy, giống như Hắc Bạch Vô Thường đang bóp chặt cổ bọn họ vậy.
Nếu không phải bọn họ kịp thời chặt đứt đinh tán của thùng lưu trữ, sóng thần gió lốc sẽ chặt tàu ngầm ra làm đôi, dứt khoát chặt đứt chỗ liên kết của đinh tán.
Bọn họ tiếp tục sống, nhưng nhớ đến thùng lưu trữ bị bỏ lại, mặc dù ở bên trong có thiết bị phát tín hiệu, có thể đảm bảo nền văn minh hai mươi năm không bị hỏng.
Thế nhưng bãi bể nương dâu (*), nền văn minh thật sự còn có ngày được nhìn thấy ánh mặt trời hay là bị chôn dưới biển sâu?
(*): những thay đổi lớn trong cuộc đời
(*): những thay đổi lớn trong cuộc đời
Đám người Lưu Thành tự trách mình cảm thấy bản thân không làm tròn trách nhiệm.
"Mất thì mất thôi, sau này sẽ tìm lại được." Khương Ninh không biết nên an ủi bọn họ như nào: "Dù cho văn minh bị mất, nhưng chỉ cần con người vẫn còn thì sớm muộn gì cũng sẽ lại sáng tạo ra văn minh mới."
Tự trách mình cũng không có tác dụng gì, thật ra căn cứ đã yêu cầu, nhân viên Kế Hoạch Helios cũng là người truyền bá và kế thừa văn minh, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ thùng lưu trữ, nhưng cũng phải bảo vệ bản thân mình.
Đến cả Hứa Khai Thái, cũng căn dặn bọn họ rất nhiều lần.
Chỉ là trong lòng đám người Lưu Thành có gánh nặng, không thể nào vượt qua được.
Thật ra nhóm của bọn họ còn may mắn chán, đám người Trương Siêu vừa hay đang tập huấn ở trên đất liền, cho dù là từ sân huấn luyện hay là nhà tập thể, cũng đều cánh bến tàu Biển Sâu khá xa, thời gian chuyển từ xe buýt thành thuyền tấn công rất gấp.
Một khi xảy ra chuyện ngoài ý gì, thì không thể nào đuổi kịp đến bến tàu.
Mà nếu như thật xảy ra chuyện ngoài ý gì thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Con người sống thì phải có hy vọng, Lưu Thành lập gia đình ở căn cứ, vợ là nhân viên của trung tâm giao dịch, mà trợ cấp của hải quân cũng khấm khá, cuộc sống của hai vợ chồng cũng khá giả thậm chí còn sinh một đứa con.
Nhưng khi thiên tai ập đến, anh ấy có sứ mệnh của mình, cho dù là người nhà cũng không thể nào chạy trốn cùng nhau, cha mẹ vợ con chỉ có thể chạy trốn theo lục quân.
Có còn sống sót sau va chạm mạnh mảng kiến tạo hay không, ở đâu sau khi đất liền bị nhấn chìm?
Tự mình trải qua sự tàn khốc của thiên tai, trong lòng Lưu Thành có dự cảm không lành, nhưng anh ấy tự nói với mình không biết bao nhiêu lần rằng bố mẹ vợ con chắc chắn đang sống rất tốt, người nhà sớm muộn cũng sẽ gặp lại nhau.
Phải nghĩ theo chiều hướng tốt, có hy vọng mới có thể kiên trì sống sót trong thiên tai tàn khốc này.