Anh ấy đã đồng ý với cha mẹ và vợ con, dù sau này gặp phải thiên tai lớn thế nào đi nữa cũng sẽ sống thật tốt không bao giờ bỏ cuộc.
Vậy nên khi chuẩn bị nói ra, Lưu Thành lại nhịn lại không nói nữa.
"Hình như tôi nhìn thấy Trịnh Vĩ Lệ, cô ấy cùng huấn luyện với nhóm chúng tôi, lúc đó mọi người đều đang ở bến tàu Biển Sâu, chất lượng tàu ngầm mà nhà nước chúng ta làm ra thì không cần phải nói chắc chắn có thể chống được sóng thần, chắc bây giờ đang lênh đênh ở vùng biển nào đó thôi."
Lời của Lưu Thành làm Khương Ninh cảm thấy vui mừng.
Ở nơi “Trái Nước” mênh mông này, có lẽ cả đời cũng không gặp lại được nhau, nhưng chỉ cần sống là được.
Bốn người họ ở cùng một chiếc tàu ngầm, gặp chuyện cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Có lẽ lúc này đây, đám người Trương Siêu Lục Vũ cũng nhớ đến cô?
A Ninh, làm nồi lẩu đi?
Nghĩ bản thân vẫn có mối liên hệ với thế giới này, Khương Ninh không kiềm được mơ ước nhiều hơn.
Cứ trôi lênh đênh như vầy, có lẽ ngày nào đó sẽ gặp được tàu ngầm số 2639, ăn lẩu cay dưới đáy biển.
Khương Ninh dừng suy nghĩ lại hỏi: "Hai người bơi ở dưới biển bao lâu rồi, có gặp được tàu ngầm khác không?"
Lưu Thành gật đầu: "Có gặp mấy chiếc, nhưng không phải của nước mình."
Có một chiếc là Đại bàng hói (*), bên cạnh là tay sai Canada.
(*): Cách gọi nước Mỹ một cách mỉa mai
Loài người phải đoàn kết mới có thể cùng nhau vượt qua tai nạn, đám người Lưu Thành thậm chí còn chủ động chào hỏi bọn hắn.
Đám khốn nạn đấy thế mà không nói lời nào phát động công kích.
Tự mình đánh lén thì thôi đi, vậy mà còn gọi thêm tay sai Canada kia cùng lên định lấy nhiều bắt nạt ít.
Đám người Lưu Thành tức giận, cảnh cáo ba lần nhưng không có tác dụng, phát động tấn công luôn, mẹ nó!
Mẹ nó, nhân loại sắp diệt vong đến nơi rồi, thế mà còn muốn giết hại đồng loại?
Thế là, tuyên chiến dưới đáy biển.
Đối mặt với tàu ngầm 3000 USD của đại bàng hói, đám người Lưu Thành không hề sợ, bọn họ rất có lòng tin với tàu ngầm do xưởng binh lính nhà mình làm ra.
Tàu ngầm số 1926 đưa vũ khí công kích sắc bén lao về phía tàu ngầm của bên đại bàng hói.
Nghĩ là cho bọn chúng một bài học là được rồi, đánh đau là thôi.
Ai biết kinh phí cho quân đội của đại bàng hói dùng hết để mua cafe với bồn cầu, tàu ngầm nhìn như hoành tráng kiên cố, thế mà lại là hổ giấy.
Đâm một cái, đâm thủng luôn.
Nước nhanh chóng tràn vào trong khoang tàu ngầm.
Đám người Lưu Thành trợn tròn mắt, bọn họ không cố ý mà.
Chất lượng không tốt thì nói trước đi, ăn bớt vật liệu cũng không đến nỗi như vậy chứ.
Nước Canada ở bên cạnh, bị dọa sợ chạy mất dép.
Sau khi phản ứng lại đám người Lưu Thành rời đi.
Sau đó nếu như gặp phải tàu ngầm của quốc gia khác, bọn họ đều tránh đi.
Cho dù gặp được người cùng kiểu dáng với tàu ngầm của mình, chào hỏi cũng phải cần thận từng chút một, phải kiểm tra thân phận của đối phương thật cẩn thận.
Ở nơi đất khách quê người gặp được người đồng hương, nói ngôn ngữ quen thuộc hai bên đều rất vui.
Trái tim vẫn luôn bị đè nén, ở phút giây này hoàn toàn được giải toả.
Đám người Lưu Thành trôi dạt ở trên biển quá lâu, lúc này nhìn thấy mặt biển sóng yên biển lặng, ráng chiều chiếu rọi đẹp không tả xiết, anh ấy quay về phía tàu ngầm số 2688 hét: "Tôi có thể gọi đồng đội lên đây phơi nắng không?"
Đã rất lâu rồi bọn họ chưa nhìn thấy mặt trời.
Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đều không có ý kiến: "Được."
Thế là, mười mấy người lần lượt leo ra khỏi tàu ngầm, tất cả đều là đàn ông, người nào người nấy gầy nhom.
Bọn họ ngồi trên tàu ngầm, nhìn đắm đuối nhìn về phía hoàng hôn, hình như đang nhớ lại quá khứ tốt đẹp.
"Mặt trời lặn về Tây ráng hồng vương bay trên núi, chiến sĩ tập bắn đi về doanh trại, đi về doanh trại, hoa đỏ trước ngực ánh lên ráng chiều. . ."
Không hẹn mà cùng cất lời, bọn họ cùng nhau cất lên tiếng ca, tiếng ca vui sướng mà nhẹ nhõm, tiếng ca bay bổng trên mặt biển mênh mông yên tĩnh.
Chỉ là cứ hát và hát, nước mắt rơi đầy mặt lúc nào không hay.
Khương Ninh cũng bị lây nhiễm, không nhịn được ngâm theo mấy câu.
Mặt biển mênh mông, trên hai chiếc tàu ngầm, bọn họ nhớ nhà nhớ người thân nhớ bạn bè, nhớ lại những thứ tươi đẹp đã từng. .