Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 845 - Chương 846

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 846 -

Trải qua mảnh kiến tạo va chạm, sóng thần che trời lấp biển, với vô vàn bão biển, thuyền đánh cá vẫn có thể được bảo vệ tốt như vậy, càng khó tin là nó còn có thể di chuyển được.

Hai chiếc tàu ngầm theo bản năng cảnh giác, Lưu Thành nhắc nhở: "Cẩn thận có bẫy."

Nếu chỉ có tàu ngầm số 2688, Khương Ninh sẽ chìm hẳn xuống đáy biển thu vào không gian, nhưng bây giờ tàu ngầm số 1926 đang ở ngay bên cạnh, không đến thời khắc sống chết thì sao cô có thể ăn gian được.

Hoắc Dực Thâm bảo Đậu Đậu về tàu ngầm, anh với Khương Ninh thì im lắng giấu vũ khí ở trên người.

Đậu Đậu không yên lòng nói: "Anh trai chị dâu, nhất định phải cẩn thận."

Hoắc Dực Thâm căn dặn: "Em xuống tàu ngầm bảo vệ Cola cho tốt, không có ám hiệu của anh thì không được lên."

Tàu ngầm số 1926 cũng có vũ khí, áo chống đạn kiểu mới lúc nào cũng mặc trên người.

Lưu Thành là hải quân chuyên nghiệp, anh ấy nhìn thuyền đánh cá hết sức chăm chú, phán đoán tốc độ và mực nước nông sâu của thuyền đối phương.

Cùng với thuyền đánh cá đến gần, có ba người từ khoang thuyền đi ra, bọn họ đội mũ rộng vành, trùm khăn trùm đầu chống nắng.

Ngư dân vẫy tay hét về hướng bọn họ: "Sawadika."

Khương Ninh suýt chút thì bị sặc.

Thấy bên ngày vẻ mặt ngơ ngác, trên mặt bọn họ xuất hiện vẻ thất vọng, nhưng vẫn tiếp tục hô: "Sawadika, Sawadika."

Thấy Khương Ninh không quan tâm bọn họ, Lưu Thành chỉ có thể yếu ớt đáp lại: "Sawadika."

Người đàn ông tưởng anh ấy nghe hiểu, trên mặt xuất hiện vẻ vui mừng ngạc nhiên, miệng liến thoắng nói không ngừng.

Lưu Thành nhíu mày, lắc đầu vẻ mặt bất đắc dĩ: "Xin lỗi, tôi không hiểu."

Sau khi anh ấy lặp đi lặp lại mấy lần rằng mình không hiểu, đối phương lại dùng tiếng Thái, bắt đầu dùng tay để ra hiệu, miệng vẫn liến thoắng không ngừng.

Đều là người phương Đông, mà ngôn ngữ cơ thể của anh ta khá là phong phú, Khương Ninh cũng hiểu được đại khái.

Trên thuyền có người bị bệnh, cần tìm bác sĩ đến cứu mạng.

Đám người Lưu Thành không phải bác sĩ, nhưng nhân viên của Kế Hoạch Helios học rất rộng, bệnh bình thường với mấy vết thương ngoài thì còn biết xử lý như thế nào.

Anh ấy ra dấu hỏi, trên thuyền có mấy người bị bệnh?

Đối phương giơ ra ba ngón tay.

Đám người Lưu Thành đếm đầu người, hỏi bọn họ trên thuyền có phải có bảy người không?

Đối phương gật đầu liên tục.

Lưu Thành hỏi tiếp, bị mắc bệnh gì?

Cái này có vẻ khó, khoa chân múa tay một lúc lâu vẫn không hiểu được.

Lưu Thành cân nhắc một lúc rồi nói qua một tiếng với bên Khương Ninh: "Tôi dẫn người qua bên đó xem sao."

Gió hơi lớn, anh ấy đưa tay xoa mắt.

Khương Ninh không ngăn cản: "Chú ý an toàn."

Trong lòng Lưu Thành có tính toán riêng, không đưa hết tất cả đội viên đi theo, mà để lại năm người trông coi tàu ngầm.

Anh ấy bảo thuyền đánh cá chuyển ngang hướng cửa vào thuyền đối diện với tàu ngầm.

Thuyền đánh cá ngoan ngoãn phối hợp, xoay ngang thuyền.

Lấy thuyền cao su từ trong tàu ngầm ra, Lưu Thành cầm hòm thuốc, dẫn đồng đội chèo về phía thuyền đánh cá.

Ánh mắt của mọi người không nhìn về phía thuyền cao su thì nhìn chằm chằm người trên thuyền đánh cá.

Gió biển bắt đầu nổi, thuyền cao su phải mất rất nhiều sức mới lại gần thuyền đánh cá.

Người trên thuyền thả thang dây xuống, kéo mấy người lên...

Vào lúc mọi người nhìn người lính cuối cùng lên thuyền đánh cá, bên cạnh tàu ngầm có thứ gì đó đang âm thầm lộ ra khỏi mặt nước.

Khương Ninh nhìn chằm chằm thuyền đánh cá, Hoắc Dực Thâm đưa tay ôm lấy eo cô, tay khác thì đột nhiên móc súng từ trong túi ra bắn vào mặt nước...

Súng gắn ống giảm thanh lại thêm mặt biển có gió, không hề xuất hiện thanh âm nào.

Tay cầm vũ khí, quái vật muốn đánh lén bị bắn trúng đầu, cơ thể đổ xuống mặt nước không có động tĩnh.

Hoắc Dực Thâm bắn mấy phát liên tục, máu theo đó lan rộng ra mặt nước, thi thể lần lượt nổi lên.

Khương Ninh cũng ra tay, nhưng là hướng về phía mặt biển chỗ tàu ngầm số 1926, liên tiếp bắn chết hai con.

Năm người còn lại của tàu ngầm số 1926 cũng không ăn không ngồi rồi, lấy cọc xiên cá được giấu kỹ ra xiên mạnh xuống mặt nước.

Lên lên xuống xuống, tiếng kêu thảm thiết theo đó vang lên...

Bình Luận (0)
Comment