Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 846 - Chương 847

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 847 -

Tốn mấy phút, cuối cùng giải quyết hết rồi.

Cùng lúc đó, thuyền đánh cá cách không xa bắt đầu đánh theo, sau đó mấy tiếng súng vang lên.

Tầm nhìn bị che, Khương Ninh không nhìn rõ tình hình, nhưng trận đấu tiếp tục diễn ra gần hai mươi phút mới kết thúc.

Lưu Thành bám lên đầu tàu, nôn mấy phút mới vẫy tay với mọi người, sắc mặt trắng bệch nói: “Giải quyết xong rồi.”

Không chỉ anh ấy nôn, mấy đồng đội đều bắt đầu nôn.

Khương Ninh cảm thấy không đúng, vội vàng tìm thi thể xung quanh tàu ngầm, từng người đeo mặt nạ, đáng tiếc đều bị dòng nước cuốn trôi rồi.

Lưu Thành kêu người lái thuyền đánh cá, chầm chậm lại gần tàu ngầm, vừa đúng dừng giữa 1926 và 2688.

Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm chèo thuyền cao su, chống chọi với sóng gió lên thuyền đánh cá.

Boong tàu vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều là máu tươi và thi thể.

Khi nhìn rõ bộ dạng của thi thể, Khương Ninh quay người bò trên mạn thuyền muốn nôn.

Axit dạ dày cuồn cuộn, lại không làm sao nôn ra được.

Hoắc Dực Thâm vội vàng lấy khẩu trang bịt lại, cau mày nhìn chăm chú những xác chết.

Từng gương mặt hoàn toàn khác biệt.

Trên mặt, trên người toàn là mụn nhọt mụn mủ, nhỏ thì gần bằng ngón tay cái, lớn thì giống quả bóng bàn, rất nhiều cục lở loét chảy máu.

Dày đặc, ở khắp nơi.

Thứ này mà gọi là người, rõ ràng là quái vật.

Ngược lại, người đàn ông chào hỏi với tàu ngầm vẫn bình thường, nhưng ngực đã trúng mấy nhát dao, đã chết rồi.

Khương Ninh phát hiện, trên boong tàu có mấy cây kiếm Katana và guốc gỗ cũ kỹ.

Chân mày lập tức cau chặt.

Lưu Thành đi qua, trông rất tức giận: “Đám súc sinh này, đúng là chó chết.”

“Bakayarou!”(*) Thi thể cách đó không xa đột nhiên lật người, vùng vẫy muốn ngồi dậy, tức giận hét về phía đám người: “Bakayarou!”

(*): Câu chửi tục trong tiếng Nhật, có nghĩa là thằng ngu.

Mấy chiến sĩ cầm dây thừng lên, muốn trói hắn lại thẩm vấn.

Khương Ninh lập tức nhắc nhở: “Cẩn thận, hắn ta có bệnh truyền nhiễm.”

Cô không thể ngờ được, đám quỷ đã chìm bao nhiêu năm rồi, không những không chết hết, mà còn gây tai họa cho người sống sót.

Quỷ Nhật vừa mắng vừa điên cuồng xông về phía những chiến sĩ.

Hoắc Dực Thâm giơ tay, cho đầu của hắn nở hoa.

Vốn dĩ Lưu Thành muốn thẩm vấn, không ngờ con cuối cùng đều chết rồi.

Biểu cảm Khương Ninh nghiêm túc: “Các anh ai bị thương, lập tức sát trùng vết thương.”

Vũ khí quỷ Nhật sử dụng là đao và gậy sắt, trong lúc đánh nhau có hai người bị thương rồi, một người bị tổn thương nội tạng, một người bị thương ngoài da.

Người bị thương ngoài da bị kiếm Katana chém vài nhát, nhưng vết thương không lớn.

Sắc mặt Lưu Thành thay đổi, thuốc còn trên tàu ngầm.

Từ độ chìm dưới nước của thuyền đánh cá, anh ấy đoán trong đó giấu không ít người, chắc chắn không giống như người đánh cá nói là chỉ có bảy, tám người.

Nhìn thấu mưu kế của đối phương, Lưu Thành ra hiệu cho đội viên nhắc nhở.

Thuốc rất quý giá, thứ anh ấy mang lên thuyền là hòm thuốc rỗng.

Chất lượng của dung dịch khử trùng của nhà máy thuốc ở căn cứ sản xuất không tốt bằng trước thiên tai.

Hơn nữa thời gian đi đi về về, kéo dài lâu không tốt cho vết thương.

Khương Ninh lấy thuốc từ trong túi ra: “Dùng của tôi đi.”

Bình thuốc của căn cứ đựng thứ đã được dự trữ trước thiên tai.

Vết thương được khử trùng mấy lần, rắc bột sát trùng lên, rồi cẩn thận băng bó lại.

Biểu cảm của Lưu Thành nghiêm trọng, giải thích với mọi người: “Con thuyền này là của Thái Lan, trên thuyền có hơn năm mươi người, không ngờ trên gặp phải cướp biển Nhật, không những cướp thuyền đánh cá, đến cả người sống sót cũng bị...”

Khương Ninh ngạc nhiên: “Anh hiểu tiếng Thái?”

“Trước thiên tai, công việc của tôi là tuần tra trên vùng biển phía Đông Nam, trên biển thường xuyên gặp được những quốc gia tiếp giáp, tôi hiểu một chút tiếng của họ.”

Bình Luận (0)
Comment