Đám người Lưu Thành đỏ mắt lần nữa: “Cảm ơn, hy vọng tương lai chúng ta có thể gặp lại nhau ở Ngôi Nhà Mới.”
Mọi người dùng hai chuyến, chuyển vật tư về 1926.
Tiếng còi tàu ngầm cảm ơn, đám người Lưu Thành cách mặt biển chào quân đội với Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm, sau đó đi vào tàu ngầm.
1926 chầm chậm hạ xuống, dần dần biến mất ở biển khơi mênh mông.
Khương Ninh nhìn mặt biển dần trở nên tĩnh lặng, hơi chán nản thất vọng, cảm giác thế giới nước rộng lớn, hình như lại còn lại bản thân mình rồi.
Hoắc Dực Thâm giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Không phải anh ở cùng em sao?”
Khương Ninh nắm lấy tay anh: “Chúng ta là người một nhà, không lẽ không phải một thể sao?”
Nói không lại cô, anh lựa chọn đồng ý.
Khương Ninh nhìn anh: “1926 đi rồi, anh có cảm thấy cô đơn không?”
Ở chung gần mười ngày, đúng ra mà nói xem như là bạn bè rồi.
Bạn bè rời đi, sao có thể không thất vọng chứ.
Khương Ninh hỏi: “Anh muốn đến Ngôi Nhà Mới không?”
Hoắc Dực Thâm nói thật: “Bây giờ không muốn.”
Điều này làm cô tò mò: “Tại sao?”
Nói thế nào nhỉ, người là động vật phức tạp, khi sống tụ tập sẽ đấu tranh tính kế, nhưng ngày nào đó thật sự chỉ còn lại bản thân, lại sẽ vô cùng nhớ ngày tháng có thể đấu tranh tính kế.
Nói đến cùng, vẫn là do tính DNA của động vật xã hội quyết định.
“Căn cứ trên biển của trăm nghìn người, có thể cần vài năm hoặc là mười mấy năm mới có thể xây nên, chắc là vẫn kết cấu tổ ong hoặc con nhộng.”
Không gian ở chật hẹp không nói, chắc là dân số càng đông, nếu như thật sự để Khương Ninh lựa chọn, cô không thể làm quen với môi trường đó được.
Duy trì trạng thái hiện tại là tốt, hôm nào thật sự không chống đỡ nổi thì tính.
Khương Ninh không nhịn được cười: “Anh Hoắc, anh thành con giun trong bụng em rồi.”
Hoắc Dực Thâm nhéo mũi của cô: “Ghê tởm vậy?”
Anh không thể làm giun được, chẳng qua cô đã lưu trữ không ít sách tâm lý, khi rảnh anh sẽ lật ra xem.
Xem nhiều, hiển nhiên thành nửa chuyên gia.
Khương Ninh hừ: “Chút nữa em sẽ uống thuốc diệt giun.”
Hai người sắp mười năm rồi, Hoắc Dực Thâm đã miễn dịch từ lâu, đánh không chết đâu.
Hai người tắm dưới ánh nắng, ngồi lưng dựa lưng, cảm nhận gió biển mát mẻ, ánh nắng ấm áp.
Đậu Đậu và Cola bò lên, chơi đùa trên du thuyền.
Tiếng cười, xua tan sự buồn phiền của sự xa cách.
Đám người Lưu Thành rời đi, nhưng ngày tháng nhàm chán vẫn phải tiêu hao, nhìn mặt biển trong veo phản xạ ánh mặt trời, Khương Ninh không nhịn được lại nhớ đến quỷ Nhật: “Anh nghĩ xem đám quái vật đó sao có thể sống được?”
Khủng long tuyệt chủng, kỷ băng hà nhỏ, vô số tai họa trong lịch sử, không thể đánh giá thấp thủ đoạn sống sót và dục vọng của sinh vật.
“Hoàn cảnh sinh tồn của bọn họ vốn dĩ đã tàn khốc, từ đầu đã mang theo sự hạn hẹp cực đoan và mong muốn xâm lược, nhớ lại tội ác mà tổ tiên họ đã phạm với loài người, vì để sống tiếp thì có cái gì không làm ra được.”
Nhớ đến mụn nhọt đầy người của quỷ Nhật, axit dạ dày của Khương Ninh cuồn cuộn lần nữa: “Bọn họ biến dị thành như vậy, có phải uống nước thải hạt nhân không?”
Hoắc Dực Thâm thực sự không biết, đến cả thí nghiệm điên khùng là hóa sinh cơ thể người còn dám làm thì làm gì còn giới hạn của một con người nữa.
Nước thải hạt nhân thì anh không dám khẳng định, nhưng chắc chắn họ đã ăn rất nhiều sinh vật biến dị.
Đừng nhìn biến dị thành như thế, đến cả cướp trên biển cũng chia thành ba đường, chứng tỏ trí tuệ và giết người của quỷ Nhật lại tăng lên không ít.
Nói đến chia thành ba đường, chân mày của Khương Ninh càng cau chặt hơn, lúc đó hai người nhìn như nhìn chằm chằm thuyền đánh cá, thật ra âm thầm quan sát xung quanh.
Bao gồm đồng đội của tàu ngầm 1926 cũng thế, vẫn không phát hiện tung tích của quỷ Nhật, cho đến khi đến gần tàu ngầm mới cảm nhận được.
Thuyền đánh cá và tàu ngầm cách xa như vậy, bọn họ không hề có thiết bị lặn, làm sao có thể không hô hấp?
Không lẽ ăn nhiều sinh vật biển biến đổi bệnh lý, quỷ Nhật mọc ra mang cá?