Khương Ninh hơi hối hận, hôm đó chạy nhanh quá, sớm biết thế thì lúc đó đã kiểm tra rồi.
Hoắc Dực Thâm bị suy nghĩ của cô chọc cười: “Thật ra nhịn thở dưới nước là có thể luyện.”
Người bình thường nhịn thở dưới nước một hai phút đã là cực hạn, nhưng người giữ kỷ lục thế giới lại có thể lâu đến 22 phút.
Nếu như loại người bị ép vào sự sống và cái chết, sẽ xảy ra nhiều kỳ tích.
Ngoài ra, tốc độ bơi lặn cũng có thể huấn luyện, người lợi hại nhất có thể đạt đến mỗi phút trăm mét.
Cho nên, không hề ngạc nhiên khi quỷ Nhật có thể bơi lặn ở dưới biển thời gian dài.
Khương Ninh không nhịn được cảm thán về thế giới to lớn không thiếu thứ lạ.
Vùng biển mênh mông vô bờ, vầng mây nhuộm ánh đỏ nửa bầu trời.
Chê tàu ngầm không thoáng khí, ba người một chó dứt khoát lên đón hoàng hôn, giải quyết luôn bữa tối.
Mấy ngày nay ăn cơm hộp hơi thanh đạm, làm luôn nồi lẩu xào cay cho rồi.
Chuyển bàn ghế qua, đặt bếp ga di động lên, cuộn ba chỉ lợn, cuộn ba chỉ dê, thịt viên, nấm hương nấm sò rong biển, bí đao tàu hủ ky rau xanh vân vân.
Nước lẩu sôi ùng ục, hương dầu ớt cay nồng theo gió biển bay xa.
Hoắc Dực Thâm mở bình rượu vang, ba chiếc ly thủy tinh nhẹ nhàng chạm vào nhau, Đậu Đậu vui cười nói: “Anh, chị dâu, cạn ly!”
Chó con ngồi bên cạnh không thể ăn cay, không thể uống rượu: “Gâu, gâu, gâu!”
Buồn tủi đến nỗi không ngừng dùng móng cào đất, quay đầu đi không ăn cả thau ức gà và xương con sen đưa cho, ánh mắt tức giận mà sầu muộn nhìn về phía biển, nước miếng bên khóe miệng không ngừng chảy xuống.
Khương Ninh không còn cách nào khác, lại thêm cho nó hộp đồ khô.
Một bữa lẩu xào cay xuống bụng, nóng đến nỗi chảy mồ hôi cả người, cảm giác cả người thoải mái, toàn bộ khói mù bay hết sạch.
Quả nhiên, không có gì là một bữa lẩu xào cay không giải quyết được.
Ăn uống no say, cho tàu ngầm chìm xuống, tắm rửa đi ngủ.
Ngủ đến khi tự tỉnh, mở cửa sổ quan sát, phát hiện nước biển tĩnh lặng ánh sáng đầy đủ, chắc lại là một ngày đẹp trời sóng yên biển lặng.
Đợi Lam Lam gãi ngứa xong, thấy chó con cả người ngứa ngáy muốn vận động, Khương Ninh dẹp luôn tàu ngầm vào lấy du thuyền ra.
Vì thế, Đậu Đậu chuyển hoa ra phơi, chó con lại chạy tới lui ở boong tàu.
Khương Ninh mặc áo chống nắng xong, ngồi trên ghế bãi biển tắm nắng.
Có bài học lần trước, hai người không dám lơ là, bắt buộc có người ở trên boong tàu để ý thời tiết trên biển lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Khoảng trưa, mặt biển bắt đầu nổi gió, nhưng không ghê gớm lắm.
Hai đứa về phòng ngủ trưa, Khương Ninh để Hoắc Dực Thăm về nghỉ ngơi: “Hai tiếng nữa anh lên là được.”
Đợi anh rời đi, cô đắp mặt nạ quý bà lên, nhàn nhã nằm trên ghế bãi biển, thỉnh thoảng dùng ống nhòm quan sát mặt biển.
Khương Ninh rửa mặt sạch sẽ vừa định thoa sản phẩm chăm sóc da, đột nhiên cô ngửi được một mùi thối.
Khương Ninh ngửi, cảm giác giống cá mặn chết.
Không lẽ là cá chim lần trước không xử lý sạch sẽ?
Không thể nào, đồng chí Hoắc là cao thủ vệ sinh, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào.
Cô lập tức cầm ống nhòm quan sát, cảnh giác xung quanh.
Có thuyền!
Hướng có gió, xuất hiện một con thuyền.
Con thuyền không lớn lắm, đang theo hướng gió chầm chậm di chuyển.
Mùi thối, hiển nhiên là bay từ hướng có gió qua.
Khương Ninh đánh giá kỹ càng, cảm thấy thuyền hình như hơi quen thuộc.
Lại nhìn thêm vài lần, đây không phải thuyền đánh cá của Thái Lan sao?
Mẹ nó, đây là tàu ma sao, đã cách xa hơn trăm hải lý rồi, lại còn có thể theo dòng nước trôi qua.
Theo gió, mùi bay vô cùng nhanh.
Mũi của chó con thính, sủa hai tiếng lập tức xông ra ngoài.
Hoắc Dực Thâm và Đậu Đậu nghe thấy tiếng động, phản ứng nhanh chóng đi ra theo.
Xông đến boong tàu, chỉ thấy Khương Ninh đứng trên boong tàu, nhìn chằm chằm chỗ xa không rời.
Khương Ninh đưa ống nhòm qua: “Anh xem một chút.”