Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 854 - Chương 855

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 855 -

Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đều vội vàng bò dậy, chó con rên ư ử, chạy vào trong phòng Đậu Đậu.

Hoắc Dực Thâm nhanh chóng đi vào, phát hiện em gái sốt rất cao, mặt đỏ bừng.

Anh lấy nhiệt kế ra đo thử thì thấy gần bốn mươi mốt độ.

Khương Ninh vội xé hai ống tay áo của cô bé, vết thương bị trùng thủy triều cắn sưng đỏ, nhưng lại không bị nhiễm trùng mưng mủ.

Không ngờ trùng thủy triều lại độc như vậy.

Khương Ninh đo nhịp tim, huyết áp, lượng oxy trong máu.

Tim đập bình thường, lượng oxy trong máu là 93, huyết áp tụt quá nhanh nên cô bé thấy mệt.

Khương Ninh cho cô bé uống thuốc hạ sốt, Hoắc Dực Thâm điều chỉnh máy oxy: “Đậu Đậu, tỉnh lại đi.”

Đậu Đậu mơ màng mở mắt, giọng nói vô cùng yếu ớt: “Anh ơi, em khó chịu.”

Chỉnh máy thở xong, Hoắc Dực Thâm đeo lên cho cô bé: “Chỉ bị sốt mà thôi, sẽ không sao đâu, em đừng sợ.”

Trong không gian có mấy dụng cụ hóa nghiệm, nhưng không có thuốc thử hóa học nên không thể kiểm tra máu được.

Khương Ninh lấy máy điện tâm đồ, theo dõi nhịp tim cho Đậu Đậu, thấy tim đập vẫn bình thường.

Nhưng vì sốt cao, cả người cô bé cứ run cầm cập, còn nôn mửa suốt.

Chỉ cắn một cái thôi, sao lại bị nhiễm thế này?

Cô bé uống thuốc hạ sốt nhưng không đến hai giờ sau, khi chỉ vừa hạ sốt không bao lâu thì cô bé lại nóng lên hừng hực, chỉ có thể hạ nhiệt bằng cách vật lý.

Đậu Đậu nhìn Hoắc Dực Thâm: “Anh ơi, em sẽ chết sao?”

“Không đâu, em chỉ bị bệnh thôi, uống thuốc vào là khỏi ngay.”

“Nhưng em thật sự rất khó chịu.” Cô bé cầm tay anh trai, nước mắt đột nhiên chảy xuống: “Anh, em không nỡ rời xa anh và chị dâu, còn cả Cola nữa.”

Hoắc Dực Thâm cúi đầu ôm lấy cô bé: “Em sẽ không chết, anh sẽ không để em chết đâu.”

Đậu Đậu rúc vào trong ngực anh: “Ban nãy em vừa nằm mơ, trong mơ em thấy mình chết rồi.”

“Giấc mơ có bao giờ đúng đâu.”

“Không, là thật.” Đậu Đậu run lẩy bẩy: “Em, em…” Bị bác cả và anh họ ăn mất.

Cả người Hoắc Dực Thâm cứng đờ, đột nhiên anh cao giọng nói: “Đậu Đậu, giấc mơ không phải là sự thật đâu.”

Nhưng Đậu Đậu cảm thấy đó không phải là mơ, thật sự cô bé rất đau, cảm giác dao chém trên người thật sự rất chân thật.

Cô bé không biết tại sao mình làm nằm mơ như vậy, rõ ràng anh đã dẫn cô bé rời đi, rõ ràng họ đã rời đi gần mười năm. Thậm chí, cô bé cũng không nhớ nhà bác cả trông như thế nào.

Nhưng ở trong mơ, gương mặt bọn họ rất dữ tợn.

Hoắc Dực Thâm ôm em gái, không ngừng vỗ lưng cho cô bé, cố gắng nén nỗi đau nói: “Em chỉ bị sốt nên mệt, mới nằm mơ như vậy thôi. Anh sẽ không để em gặp chuyện như vậy đâu, A Ninh cũng sẽ không, anh sẽ bảo vệ mọi người.”

Đậu Đậu lại nhớ đến tầng mười tám, lần đó cô bé bị bệnh rất nặng, chị dâu cũng mở cửa dẫn cô bé sang nhà bên cạnh, còn đút thuốc cho cô bé.

“Anh ơi, nếu em chết, anh phải chăm sóc chị dâu thay cho phần của em nữa.”

Hoắc Dực Thâm không chịu: “Không được, A Ninh đã chăm sóc em nhiều năm như vậy, đến khi em trưởng thành, cô ấy sẽ già đi, em phải tự chăm sóc cô ấy để trả ơn.”

Khương Ninh bưng nước ấm, lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, một lúc lâu sau vẫn không gõ cửa đi vào.

Khương Ninh tiêm cho Đậu Đậu một mũi hạ sốt, cuối cùng cô bé cũng ngủ mất.

Hoắc Dực Thâm chăm sóc cả ngày, anh mệt mỏi pha một ly cà phê, đứng ở trước cửa sổ quan sát, thất thần nhìn những sinh vật ngoài biển.

Khương Ninh đi đến, ôm lấy anh, hơi tự trách nói: “Xin lỗi, là do em hại Đậu Đậu.”

Hoắc Dực Thâm xoay người, ôm cô thật chặt: “Không liên quan đến em, là do thiên tai hại con bé. Chưa kể, nếu không có em bảo vệ, chưa chắc chúng ta có thể rút lui an toàn, em đừng suy nghĩ lung tung được không?”

Không ai ngờ rằng tai họa này lại thảm khốc như vậy.

Bình Luận (0)
Comment