Nếu như không gặp Khương Ninh, không có không gian của Khương Ninh, cho dù anh có chuẩn bị tâm lý thì khi dẫn theo Đậu Đậu cũng sẽ vô cùng khó khăn, có lẽ từ lúc mảnh kiến tạo va chạm hai người đã chết rồi.
Tai họa thật sự rất khó phòng bị.
Dù là con người có tính toán đến đâu, cũng không thể chống đỡ được thiên tai.
“A Ninh, em hãy hứa với anh, cho dù sau này có ai phải chết, em cũng phải sống cho tốt. Không được tự trách, càng không được trách bản thân không thể giúp sức, em đã làm rất tốt rồi. Bọn anh được sống thêm một ngày cũng đã là may mắn rồi.”
Khương Ninh ôm chặt lấy anh, nước mắt không nhịn được lại chảy dài.
Hoắc Dực Thâm cúi đầu, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Sao vậy, A Ninh không sợ trời không sợ đất của trước kia đâu rồi?”
“Bây giờ em sợ.”
Anh hôn lên trán cô: “Đừng sợ, anh vẫn ở đây, chúng ta vẫn ở đây.”
Hoắc Dực Thâm không muốn Khương Ninh bị mệt nên đã tự chăm sóc em gái, từ tối đến sáng anh vẫn không chợp mắt chút nào.
Khương Ninh dậy thật sớm thay ca cho anh: “Mau nghỉ ngơi đi.”
Đậu Đậu vẫn sốt mãi, sốt đến mức không nói được gì nữa.
Khương Ninh cho cô bé uống thuốc kháng sinh và thuốc đông y để tăng sức đề kháng, còn truyền thêm mấy bình nước biển.
Đậu Đậu ăn được nửa chén cháo gà thì tinh thần cô bé đã khá hơn nhiều.
Cô bé nghiêng đầu nhìn Khương Ninh, không nhịn được cười.
Cô bé bị bệnh nặng như vậy cho nên khi cười lên còn khó coi hơn cả khóc.
“Chị dâu ơi, hôm qua em nằm mơ.”
“Em nằm mơ thấy gì?”
“Em mơ thấy chị mang thai, sinh cho anh một đứa con trai.”
“Em trọng nam khinh nữ à?”
“Không phải.” Đậu Đậu kéo tay cô: “Là sinh đôi, còn có một bé gái nữa, chúng gọi em là cô đó.”
Khương Ninh bị cô bé chọc cười: “Đậu Đậu ngốc, em mới bao nhiêu tuổi mà đã muốn làm cô rồi.”
“Em muốn làm cô, muốn lâu lắm rồi.” Cô bé bắt đầu mơ ước: “Chị và anh trai đã nuôi em khôn lớn, sau này em phải dẫn các cháu ra ngoài chơi.”
“Được, chờ khi em khỏi bệnh, chị và anh của em sẽ sinh cháu để chơi cùng em.”
Đậu Đậu đưa tay ôm gối, cười hỏi: “Chị dâu ơi chuyện này là thật hả?”
“Sao chị lại gạt em chứ?” Khương Ninh cổ vũ cô bé: “Bây giờ em đang sốt, là do tế bào miễn dịch trong cơ thể đang giết vi khuẩn, chờ khi bọn chúng giết xong, em sẽ khỏe lên thôi. Đậu Đậu, cơ thể này là của em, em phải tin tưởng mình có thể giết chết vi khuẩn, như vậy chắc chắn em sẽ giết chết được bọn chúng.”
Đậu Đậu mạnh mẽ gật đầu: “Em làm được…”
Nhưng cô bé vẫn rất khó chịu, lại nôn mửa mấy lần, có lúc còn bị co giật bất tỉnh.
Lúc nhẹ lúc nặng, có lúc cô bé còn bất tỉnh cả bảy tám tiếng.
Thậm chí, có lần Đậu Đậu còn bị khó thở, cô bé nắm tay Khương Ninh không buông: “Chị dâu, nếu em chết, chị có thể chăm sóc anh trai, mãi mãi đừng rời xa anh ấy không?”
“Nói bậy, sao em lại chết được.” Khương Ninh lau mồ hôi cho cô bé: “Em sẽ vượt qua mà.”
Không ngờ Đậu Đậu lại rất kiên trì: “Chị có thể chăm sóc cho anh trai không?”
Đứa trẻ này còn nhỏ thế mà lại nghĩ nhiều đến như vậy.
Nếu như Đậu Đậu thật sự gặp chuyện không may, có lẽ Hoắc Dực Thâm sẽ không trách cô. Hai người vẫn sẽ tiếp tục ở cạnh nhau, nhưng cái gai này sẽ không thể rút ra được, bọn họ không thể vờ như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Chỉ có thể chôn giấu trong lòng.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, mãi mãi không thể quên đi được.
Trong lòng Đậu Đậu biết rõ, nếu không cô bé cũng sẽ không hỏi cô như vậy.
Đôi mắt Khương Ninh chợt cay cay: “Được.”
Đậu Đậu sợ thấy cô đau khổ, cô bé còn an ủi cô: “Chị dâu, em không hối hận.”
Khương Ninh chợt run lên.
“Ngược lại, em còn rất vui. Chị đã bảo vệ chăm sóc em nhiều năm như vậy, nếu không có chị, chắc em đã chết từ lâu rồi. Chuyện may mắn nhất trong đời này của em, là gặp được chị dâu, anh trai cũng vậy.”