Trước đó, có lẽ Hoắc Dực Thâm không biết, nhưng anh đã ở bên cạnh Khương Ninh chín năm, cái gì nên biết cũng đã biết rồi.
Khương Ninh cũng không giấu: “Ừ, em gái của anh đã trưởng thành rồi.”
Hoắc Dực Thâm hơi sửng sốt, trong lòng có chút vui, nhưng dường như cũng có chút mất mát.
“Sao thế?” Khương Ninh xoa cằm anh: “Đậu Đậu lớn rồi, anh không vui sao?”
“Đương nhiên anh rất vui, nhưng anh chợt nhận ra thời gian trôi qua nhanh quá.”
Khương Ninh cười nhạo anh: “Có phải anh thấy mình giống như người ba già trước sau gì cũng phải gả con gái nên buồn không?”
Hoắc Dực Thâm mở miệng, im lặng hồi lâu mới nói: “Ừ, vậy em cũng là mẹ già rồi.”
Nhưng cho dù thế nào, chuyện này cũng là sự kiện đáng ăn mừng, nếu ba mẹ dưới suối vàng có biết, chắc chắn họ cũng sẽ rất vui vẻ yên tâm.
Nuôi một trẻ con vào thời tận thế, thật sự không hề dễ dàng, nhất là việc Đậu Đậu được nuôi dạy tốt như vậy, phần lớn đều do công của Khương Ninh.
Anh ôm Khương Ninh hôn một cái: “A Ninh, cảm ơn em, những năm qua em cực khổ nhiều rồi.”
Bây giờ tâm trạng của Khương Ninh đang rất tốt, cô trêu chọc anh: “Vậy, anh định cảm ơn em thế nào đây?”
Hai người hôn một hồi, tiếng hít thở của anh càng nặng nề: “Ừm, giao cả mạng sống cho em.”
Khương Ninh cười cười: “Không có thành ý gì cả, em muốn mạng của anh làm gì?”
Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một chút, nói khẽ bên tai cô: “Cơ thể này là của em, được không?”
Khương Ninh đạp anh một cái: “Đàng hoàng chút xem nào.”
Cô đưa cho Đậu Đậu bịch băng vệ sinh, lại đến cạnh cửa nháy mắt với Hoắc Dực Thâm: “Ngớ ra đó làm gì, giặt cho sạch đấy.”
Bọn họ ở trong tàu ngầm chừng năm ngày, kỳ kinh nguyệt của Đậu Đậu cũng trôi qua.
Lam Lam vẫn luôn kiên trì tông vào, cuối cùng cũng khiến cơ thể cá voi của nó uể oải, đã hai ba ngày rồi họ không thấy xuất hiện nữa.
Dưới đáy biển yên tĩnh đến đáng sợ, bên ngoài cửa sổ đều là những sinh vật biển từ xinh đẹp đến đáng sợ. Cho dù là con sứa biển xinh đẹp, hay là sinh vật biển có muôn hình vạn trạng, đều không thể khiến tâm trạng của ba người một chó được tốt lên.
Lúc ngồi ăn cơm, nếu không phải tiếng đũa chạm vào chén thì cũng là tiếng nhai thức ăn, hoặc là tiếng hít thở.
Ngay cả tiếng ngáy của chó cũng không còn đáng yêu nữa, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy buồn bực.
Khương Ninh biết, chứng lo âu dưới biển đã phát tác.
Sinh vật có muôn hình vạn trạng, dưới ánh sáng u ám, hoàn cảnh chật hẹp, ở lâu ngày sẽ khiến người ta khó thở.
Để triệu chứng được giảm bớt, tàu ngầm lại nổi lên mặt nước.
Không gian tự do, ánh mặt trời ấm áp, tầm nhìn rộng lớn kết hợp với âm nhạc êm dịu, khiến ba người một chó trở nên thoải mái.
Bọn họ nhìn nhau cũng thấy thoải mái hơn.
Khương Ninh ngồi trên nóc tàu ngầm, vui vẻ cắn hạt dưa với Đậu Đậu.
Hoắc Dực Thâm và chó không thích làm những chuyện này nên thay nhau tuần tra vùng biển.
Khương Ninh đang cắn hạt dưa, thấy chân mày anh nhíu lại, cô khó hiểu nói: “Sao thế?”
Hoắc Dực Thâm nhìn mặt biển ở phía xa: “Anh luôn có cảm giác như có gì đó đang nhìn chằm chằm chúng ta.”
Không cần nghi ngờ giác quan thứ sáu của cảnh sát đặc nhiệm đã sống hai đời người.
Khương Ninh nhận lấy ống nhòm, nhìn một vòng hai ba lần, nhưng cũng không phát hiện được gì.
Hoắc Dực Thâm nhắc nhở: “Ống nhòm của chúng ta cũng không phải loại tốt nhất.”
Khương Ninh nghĩ đến những sinh vật kỳ quái dưới đại dương, và quỷ Nhật biến dị, cô lại rợn cả tóc gáy: “Ý anh là, có người đang ở chỗ rất xa nhìn chằm chằm chúng ta, chỉ là chúng ta không phát hiện ra mà thôi?”
Hoắc Dực Thâm không có chứng cứ, anh chỉ có cảm giác bị theo dõi mà thôi.
Hơn nữa, loại cảm giác này thật sự không tốt.
Khương Ninh có không gian, ba người một chó có thể sống thoải mái. Đối với người bình thường, tuy bọn họ không thể cất giữ trang bị cao cấp nhất, nhưng việc diệt trừ người khác thì được.
Người bình thường có lẽ sẽ không có khả năng này, nhưng nếu là một nhóm, hoặc là quốc gia thì sao?
Đây cũng không phải là trò đùa, cả thế giới có hơn hai trăm quốc gia, thiên tai tận thế thật sự quá thảm khốc, nhưng cũng đừng khinh thường ý chí sống của con người hoặc quốc gia.