“Nhìn chằm chằm chúng ta làm gì?” Khương Ninh nhíu mày: “Nhìn em và Đậu Đậu cắn hạt dưa à?”
Hoắc Dực Thâm trầm tư: “Có lẽ do anh quá nhạy cảm.”
Ba người một chó cẩn thận leo vào trong, bọn họ hít sâu một hơi, tàu ngầm lại chìm xuống lần nữa.
Hoắc Dực Thâm rất cẩn thận, lúc hai người khởi động tàu ngầm rời khỏi nơi này, Đậu Đậu và chó sẽ chia nhau quan sát qua cửa sổ.
Tạm thời không có gì bất thường.
Lái thuyền đi hơn trăm hải lý, bọn họ lại cập bến lần nữa.
Trời tối, dưới đáy biển u ám không có ánh sáng.
Khương Ninh ngồi trong phòng ngủ, lật tạp chí nhưng lại không đọc nổi: “Anh nói xem, sau này sẽ còn khó khăn đến mức nào nữa?”
Ý của cô là chỉ con người.
Hoắc Dực Thâm cảm thấy chuyện này là đương nhiên.
Lục địa đã chìm dưới biển, cho dù thảm họa về con người có nghiêm trọng, nhưng đa số các quốc gia đều sẽ tìm cách đã cứu thế giới.
Có thể như các mảng kiến tạo, khi lãnh thổ trở thành “Quốc gia”, dù trong tay bọn họ là vũ khí hay trang bị thì sẽ tân tiến hơn nhiều so với những người bình thường. Một khi bọn họ đối mặt với nguy hiểm sinh tồn thì họ sẽ xé tấm mặt nạ quốc gia xuống, rất có thể trở thành thảm họa về con người.
Tài nguyên càng thiếu thốn, tình trạng cướp bóc càng nghiêm trọng.
Dù mình có không chọc đến người ta, người ta cũng sẽ tự tìm đến mình.
Khương Ninh không thể nhìn thấy trước tương lai, cô chỉ có thể an ủi bản thân rằng thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng.
Ban ngày suy nghĩ về cái gì nhiều thì ban đêm sẽ nằm mơ cái đó.
Khương Ninh nằm mơ thấy mình bị bao vây, tàu ngầm bị đánh vỡ, nước đổ vào ngập đến cổ.
Cô bị kẹt trong tàu ngầm, cho dù mở cửa thế nào cũng không được, nước biển lạnh như băng ngập vào trong mũi…
Cơ thể Khương Ninh giãy giụa kịch liệt, cô mở bừng mắt, xung quanh tối om không thấy gì cả.
“A Ninh?” Hoắc Dực Thâm đưa tay ôm lấy cô: “Gặp ác mộng à?”
Khương Ninh thở hổn hển, chôn mặt vào ngực anh không nói lời nào.
Hoắc Dực Thâm mở đèn, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, sau đó rót ly nước ấm đưa đến.
Anh giơ tay xem đồng hồ, mới một giờ khuya.
Khương Ninh uống nước xong, lại nằm bẹp ở trên giường.
Hoắc Dực Thâm đưa tay, để cô gối đầu lên tay mình.
Nghe hô hấp và nhịp tim của anh, cô không biết mình lại ngủ từ lúc nào.
Buổi sáng khi Khương Ninh thức dậy thay quần áo, tàu ngầm chợt rung lắc mạnh, Khương Ninh nhanh tay nắm lấy cột an toàn, nếu không đứng vững sẽ bị ngã nhào?
Lam Lam đến à?
Không đúng, lực tông mạnh như vậy, ngay cả người cũng có thể bị văng ra.
Hai người vội vàng ra cửa, chia nhau chạy đến cửa sổ quan sát phía số một và số ba.
Nó vẫn húc vào như cũ, giống như đang theo nhịp.
Vật khổng lồ này bơi đến cửa sổ quan sát, ngăn chặn toàn bộ ánh sáng.
Sau mười mấy giây chờ đợi, nhờ vào ánh sáng yếu ớt, cuối cùng Khương Ninh cũng nhìn thấy mặt mũi thật sự của “tòa núi” đụng vào mình.
Ặc, lại là Lam Lam!
Nó phải phát điên vì gì vậy?
Khương Ninh lại tiếp tục quan sát, chỉ thấy Lam Lam vòng quanh tàu ngầm, thỉnh thoảng lại đụng một chút.
Sức đụng này với người có thể nói là rất lớn, nhưng so ra thì có lẽ tàu ngầm chưa đến mức bị hư.
Nhưng cũng không thể để nó phá hoại như vậy được.
Đậu Đậu cũng đến giúp, Khương Ninh vừa định lái tàu ngầm rời đi, Hoắc Dực Thâm từ chỗ cửa sổ số ba đi đến: “Lam Lam bị những tàu ngầm khác công kích nên bị thương.”
Những tàu ngầm khác?
Không đúng, Lam Lam là cá voi biến dị, nó to như vậy ai lại dám tùy tiện chọc nó, thấy mình sống đủ rồi à?
“Trên lưng nó bị cắm một cái xiên, là do tàu ngầm bắn ra.” Hoắc Dực Thâm suy nghĩ: “Lam Lam không ngừng đụng vào tàu ngầm của chúng ta, hình như là nó muốn cầu cứu chúng ta.”
Cầu cứu?