Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 86 - Chương 87 - Chi Phí Chữa Bệnh 1

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 87 - Chi phí chữa bệnh 1

Chi phí chữa bệnh 1

Khương Ninh thầm giận dỗi trong lòng, Hoắc Dực Thâm lại bắt cóc con chó của nhà cô đi rồi.

May mà Cola nhận ra chủ của mình, sau khi huấn luyện xong liền bò vào trong ngực cô, mỗi khi ra ngoài đều ngậm theo bát đựng thức ăn cho chó.

Hết cách rồi, tài nấu ăn của Hoắc Dực Thâm đến chó còn chê, nên Khương Ninh phải chuẩn bị trước đồ ăn cho chó.

Thấy Cola thay da đổi thịt, Trịnh Vỹ Lệ nhìn Lục Vũ và Trương Siêu ghét bỏ: “Nhìn lại bản thân hai người đi, còn không bằng con chó.”

Dù trời mưa suốt ngày đêm nhưng không ai rảnh rỗi, ngày nào Trịnh Vỹ Lệ cũng luyện tập cho hai con gà yếu đuối này.

Sức khỏe có khá hơn được tí nào hay không thì không biết, nhưng Khương Ninh nhìn bọn họ đang sưng hết cả mặt mũi lên, cảm giác bọn họ vẫn chịu đựng được tiếp.

Cô ngứa tay muốn thử, hai người vội né tránh: “Ôi, định đánh bọn tôi hả? Không có cửa đâu!”

Cười rất đê tiện.

Cùng với những tiếng kêu la tuyệt vọng từ những tầng khác, tất cả mọi người ở tầng 18 đều tiến bộ, ngay cả Đậu Đậu cũng đang tiến bộ, cô bé đã biết nhận mặt chữ ghép âm, đang học đến bài văn con quạ uống nước.

Trồng rau theo phương pháp thủy canh thành công, nhìn hàng rau xà lách xanh mướt trên ban công, Khương Ninh mỉm cười vui vẻ.

Rau lai giống có sức sống mãnh liệt, cộng thêm việc bổ sung chất dinh dưỡng nên lớn rất nhanh, ngọn rau cũng lớn hơn rau cải bình thường rất nhiều.

Ngày nào cũng phải quan sát kĩ càng, tạm thời không phát hiện thấy sâu.

Làm xong việc ở bên ngoài, Khương Ninh vào không gian cắt cỏ Timothy cho thỏ ăn.

Cỏ này được mang từ Phượng Sơn về, còn nhổ rất nhiều cỏ dại và cây non về, những thứ dùng được thì mang đi trồng, còn lại thì cất đi.

Trong vườn có vô số đồ đạc và vật liệu xây dựng được chất đống, song vẫn để trống rất nhiều đất đen, nhưng Khương Ninh không dùng để trồng rau hoặc làm thức ăn, bây giờ cô không thiếu những thứ đó, hơn nữa trồng rau tốn quá nhiều thời gian, mỗi ngày hai tiếng không thể đủ.

Thứ cô thiếu không phải là thức ăn, mà là thiếu thời gian tự do ở trong không gian nên cô trồng cây ăn quả khắp những khoảng đất trống, gần như không cần thời gian chăm sóc.

Vừa ra khỏi không gian, cô thấy Cola dùng móng chân đẩy cửa liên tục.

Vừa mở cửa ra, cô thấy có người đang ở tầng dưới gọi mình.

Khương Ninh đi xuống tầng, cô nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi đang dìu một bà cụ: “Chào cô, cho tôi hỏi cô có thể chữa bệnh đúng không ạ?”

Nhìn vẻ mặt đau đớn của bà cụ qua hàng rào sắt, Khương Ninh lạnh lùng nói: “Bà bị làm sao?”

“Bà tôi bị đau thắt lưng, nhưng bệnh viện hết thuốc rồi, họ đề xuất bọn tôi dùng châm cứu Đông y.”

Chàng trai tên là Chung Bình, đeo một chiếc kính rất lịch sự nhã nhặn, thái độ cũng rất lễ phép: “Nghe nói cô học Đông y, không biết cô có thể chữa trị giúp bà nội của tôi được không?”

“Tôi biết một chút về châm cứu, nhưng không quá thành thạo, cậu yên tâm giao bà nội cậu cho tôi chữa ư?”

Sao mà yên tâm được, nhưng bây giờ đau đớn khó chịu như vậy, nằm hay ngồi thôi cũng là cả vấn đề, cả đêm thì không ngủ được.

Vốn dĩ Khương Ninh định từ chối, nhưng lại thay đổi suy nghĩ: “Tôi có thể chữa, nhưng kỹ năng của tôi có hạn, không đảm bảo chữa khỏi hẳn, ngoài ra tôi sẽ thu tiền.”

“Ghi nợ được không?” Chung Bình hơi lúng túng: “Tiền tôi để trong thẻ ngân hàng chưa rút ra được, khi hết lũ, chắc chắn tôi sẽ gửi tiền cho cô.”

Sợ cô không đồng ý, Chung Bình còn nói thêm: “Có thể tính thêm lãi.”

Khương Ninh không chấp nhận: “Có thể dùng lương thực để thế chấp.”

Chung Bình thấy khó xử, trong nhà gần như không còn nhiều lương thực dự trữ nữa.

Nghe thấy cô nói cần lương thực, bà Chung vội ngăn cháu trai lại: “Bà từng này tuổi rồi, sống cũng đủ rồi, không chữa nữa, không chữa nữa.”

Thật ra bà cụ cũng chưa già lắm, trông có vẻ mới ngoài 60 tuổi.

Mong muốn được sống tiếp là bản năng của con người, có ai mà nỡ chết đi đâu, chỉ là không muốn phiền hà đến con cháu thôi.

Bình Luận (0)
Comment