Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 85 - Chương 86 - Định Hại Tầng 18? Không Có Cửa Đâu 2

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 86 - Định hại tầng 18? Không có cửa đâu 2

Định hại tầng 18? Không có cửa đâu 2

Khương Ninh bị chọc cười: “Được, tao cất đi giúp mày.”

Trở lại bên cạnh 1801, nghiêm, nghỉ, huấn luyện hôm nay chính thức hoàn thành.

Lúc nói chuyện, Hoắc Dực Thâm hỏi: “Đậu Đậu học thế nào?”

“Đậu Đậu rất giỏi, số dưới 100 và bảng chữ cái đều học được rồi, lúc về anh cứ kiểm tra thoải mái.”

Vừa định hỏi về Cola, dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào, hơn nữa càng ngày càng lớn.

Bọn họ đứng ở cầu thang nhìn một hồi, hình như có người trở về từ chỗ tị nạn, muốn dựng trại tạm thời ở hành lang tầng trệt, không ngờ những người sống ở đây lại không đồng ý.

Lũ lụt không ngừng dâng cao, chỗ tị nạn ngày càng chật chội, mọi người ăn không no ngủ không ngon, lúc nào cũng phải đề phòng trộm cướp, trở về hành lang thật sự thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng những nhà đã sống ở đây lại không muốn, thiên tai vốn đã thảm hại lắm rồi, hành lang còn bị người ta chiếm lấy, ăn uống ngủ vệ sinh đều làm ở đây, thật sự khiến tâm trạng người ta hỏng bét.

Loại cảm giác như bên ngoài cửa có kẻ xấu lúc nào cũng có thể xông đến này, có ai mà không sợ chứ.

Dù sao, trước khi cơn bão dừng lại, loại chuyện này không thể xảy ra dù chỉ một lần, ở đây ai cũng là người thông minh, sẽ không tùy tiện làm người tốt việc tốt gì đó.

Người kia không được đồng ý cho sống ở tầng này, vì vậy cứ leo lên từng tầng từng tầng một, rất nhanh đã gõ cửa cầu thang tầng 17.

Cả nhà 403 mặt vàng gầy gộc, cả người bẩn thỉu, vừa nhìn đã khiến người ta muốn tránh xa cả đoạn lớn.

Hừ, đám người này cũng giỏi thật, sau khi bàn bạc xong thì đưa bọn họ cùng đến tầng 18.

403 biết người ở tầng 18 đều là kẻ ác, nhưng thật sự bị ép đến mức này cũng không còn cách nào, quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin: “Cho bọn tôi sống ở ban công cạnh cửa đi mà, sẽ không ảnh hưởng gì đến mọi người đâu.”

“Mấy người xin tôi cũng vô dụng thôi.” Khương Ninh không mở cửa: “Mỗi tầng đều có một tầng trưởng được tất cả mọi người tiến cử, mấy người có khó khăn gì cứ việc tìm anh ta giải quyết là được. Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này của mấy người mà cũng không giải quyết tốt, vậy chức tầng trưởng cũng đừng làm nữa.”

Cả nhà 403 không ngu, lập tức hiểu ra.

Cả nhà trở về tầng 13, cứ thế ở lại tầng 13 không đi: “Cả nhà ông đây ở đây mười mấy năm rồi, tôi xem hôm nay ai dám đuổi chúng tôi đi?”

“Không cho chúng tôi ở tầng 13 cũng được, để tầng trưởng Hạ lại đây, ông ta sắp xếp chúng tôi ở đâu, chúng tôi sẽ ở đó!”

Mười mấy phút sau, Hạ Chí An thở hổn hển lao đến gõ cửa, nói 403 muốn ở ban công cạnh cửa tầng thượng, muốn tầng 18 mở cửa.

Nhưng mà, chỉ có không khí đáp lời ông ta, tầng 18 yên tĩnh đến đáng sợ.

Hạ Chí An suýt chút nữa thì đạp cửa, nhưng nhìn thấy đinh nhọn sắc bén trên cửa, chỉ có thể nuốt nước miếng cố kiềm chế lại.

Không có tầng nào chịu nhượng bộ, cuối cùng chỉ có thể để 403 sống ở tầng 13.

Mỗi ngày qua đi, lũ lụt lại càng ngày càng dâng lên.

Dưới sự chăm sóc hết lòng của Khương Ninh, cuối cùng nấm trên người Cola kết vảy, thịt phần eo cũng không thấy nữa, cộng với sự huấn luyện ma quỷ của 1801, nó còn lộ ra chút cơ bắp.

1801 đang khoan tường ở hành lang, cố ý mắc một sợi dây dùng để huấn luyện khả năng nhảy của chó chăn cừu.

Nhóc con rất giỏi, chạy lấy đà một cái đã nhảy lên, dễ dàng nhảy cao được hai mét, vững vàng cắn lấy sợi dây thừng—— lung lay như xích đu.

Chỉ cần 1801 không ra hiệu, nó sẽ cắn chặt không buông.

Không thể không thừa nhận, 1801 không có kinh nghiệm nuôi trẻ con nhưng rất giỏi trong việc huấn luyện chó, chưa nói đến động tác tay bình thường, ánh mắt chỉ thị cũng rất có khí thế…

Ặc, sao cảm giác chó và 1801 càng ngày càng giống nhau nhỉ?

Khí thế mạnh mẽ, ánh mắt lạnh lùng.

Một ánh mắt, một động tác, là có thể hiểu được ý muốn của nhau.

Trong lòng Khương Ninh hơi ghen, 1801 cướp chó nhà cô đi mất rồi.

Bình Luận (0)
Comment