Định hại tầng 18? Không có cửa đâu 1
1801 bị chó chê cũng không nổi giận, khom người nói với Cola: “Mày rất thông minh, sức chiến đấu cũng tốt, nhưng thế giới bên ngoài bây giờ quá tệ, mày chỉ có thể trở nên mạnh hơn, mới có thể bảo vệ mình, bảo vệ người mà mày muốn bảo vệ.”
“Ừ ừ.” Khương Ninh xoa đầu chó giảng hòa: “Cola, mày sẽ bảo vệ tao đúng không?”
Mắt chó nhìn qua nhìn lại giữa hai người, nó thích con sen hiện tại, cũng thích mấy người ở tầng này, vữa nãy còn uống nước lẩu của bọn họ, nếu không trở nên mạnh hơn có phải sẽ bị ném đến quán thịt chó không?
Suy nghĩ một hồi, chấp nhận luôn.
Cái đầu đáng thương dụi vào trong ngực Khương Ninh, nó sẽ bảo vệ cô, cô không thể vứt bỏ nó được!
“Đừng lo, chúng ta chỉ cách nhau một bức tường thôi, lúc nào cũng có thể gặp nhau mà.”
Trở về nhà, cô tìm nửa túi thức ăn cho chó giao cho 1801: “Cola thông minh còn thù dai nữa, tính tình vô cùng bướng bỉnh, nếu nó làm không tốt, anh đừng đánh nó cũng đừng mắng nó, cứ nói với tôi là được.”
Hoắc Dực Thâm dở khóc dở cười: “Cô xem tôi là loại người gì vậy?”
Một tay giao người, một tay giao chó.
Đậu Đậu vui vẻ, Cola thì làm mặt chó suy sụp.
Trao đổi xong thì về nhà, Khương Ninh mở ba lô của Đậu Đậu ra, bên trong chứa đầy sách dành cho trẻ em, với cả các loại bút vẽ, nhưng nhìn vô cùng lộn xộn, chắc hẳn là tìm gấp.
“Đậu đậu, em đã từng đi nhà trẻ chưa?”
Đậu Đậu lắc đầu, chọt chọt ngón tay của mình: “Chưa từng ạ.”
Đứa trẻ này sắp năm tuổi rồi, còn chưa đi nhà trẻ, hơn nữa Đậu Đậu vốn rất vui, cô vừa nhắc đến đã ỉu xìu rồi.
“Chị, có phải em rất ngốc không?” Đậu Đậu cúi thấp đầu nói: “Các bạn đều đi nhà trẻ, em lại không đi.”
“Không ngốc đâu, Đậu Đậu thông minh nhất.”
Khương Ninh không phải giáo viên nhưng từ khi học cấp ba đã bắt đầu làm gia sư để kiếm tiền, đặc biệt là kiến thức mấy năm học cấp ba, phải nói là thuộc làu làu luôn.
Cô chưa từng dạy học sinh tiểu học, nhưng đối với cô cũng không phải quá khó, sau khi xem các quyển sách vỡ lòng cho trẻ nhỏ cô lập tức bắt tay vào lập kế hoạch, trước tiên là những chữ số Ả Rập, 1234567…
Từ 1 đến 10, lại từ 11 đến 20, chẳng những dạy học viết, còn dạy quy luật của những con số.
Đậu Đậu chưa từng đi học, nhưng có từng xem tivi học hỏi người ta, cô bé vừa học đã biết, ngoan ngoãn ngồi tập viết.
1801 vô cùng cẩn thận, chuẩn bị đầy đủ dụng cụ học tập, bút chì cục tẩy đều đủ cả.
Chưa đến nửa tiếng, Đậu Đậu đã viết được đến số 100.
Khương Ninh thưởng cho cô bé một viên kẹo: “Đậu Đậu của chúng ta thật là giỏi.”
Học xong môn toán thì đến học văn, trước tiên là ghép vần chữ Hán…
Trẻ con thông minh dễ dạy, sau khi dạy xong thì sắp xếp bài tập, Khương Ninh ngồi trên ghế sô pha nhìn tài liệu của nước tưới rau cải, muốn nghĩ ra được sớm một chút.
Đậu Đậu làm xong bài tập cũng không đi, vừa vuốt Đại Hôi và Tiểu Bạch vừa học ghép vần.
Thấy 1801 đến giờ này vẫn chưa đến rước cô bé, Khương Ninh nấu mì thêm thịt nguội, cô bé vô cùng vui vẻ.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, cô mơ hồ nghe được tiếng chó chạy nhanh.
Mở cửa ra, cô phát hiện Cola đang chạy bộ từ hành lang đến ban công cầu thang, chạy đi chạy lại hết khả năng, nhanh như tia chớp.
1801 đứng ở cửa, vẻ mặt nghiêm túc ra dấu tay với nó.
Dù muốn chạy lại mừng cô chủ, nhưng động tác tay của 1801 không ngừng, nó cũng chạy qua chạy lại không ngừng nghỉ.
Khương Ninh nhíu mày, sợ huấn luyện chó thành ngốc luôn.
Chạy qua chạy lại năm mươi lần, 1801 mới cho nó ngừng lại.
Cola mệt đến lè cả lưỡi, nhưng vẻ mặt vô cùng phấn khởi.
“Đừng lo, chó chăn cừu không chỉ sôi nổi mà còn có sức chịu đựng rất tốt, mỗi ngày chạy 50 cây số cũng không sao cả, cô để nó ở một chỗ sẽ khiến nó khó chịu.”
Hoặc Dực Thâm nói xong, ngồi xổm xuống sờ đầu Cola: “Chó ngoan.”
Huấn luyện hoàn thành, thưởng một cây thịt khô.
Cola không ăn, trực tiếp tha đến chỗ Khương Ninh: Sen ơi, đây là đồ ăn mà em kiếm được nè, cho chị!