Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 873 - Chương 874

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 874 -

Hai người trèo vào tàu ngầm rồi lấy ống nhòm ra, dường như những người sống sót trên tàu vận chuyển đã giành được quyền chủ động, bọn quỷ Nhật bị bắt được đều bị ném xuống biển.

Những con cá mập chưa thỏa mãn há to mồm, chờ thịt rơi xuống.

Hoắc Dực Thâm chăm chú nhìn con thuyền một lúc lâu, sau đó giải thích với Khương Ninh: "Bọn họ là những người sống sót ở tỉnh Sơn Đông trong căn cứ chính phủ, tránh thoát vụ va chạm mảng kiến tạo trên lục địa.”

Phía chính phủ có tổng cộng tám tàu vận chuyển, lúc đầu thì đi đồng hành cùng nhau, nhưng sau đó đã bị phân tán khi gặp phải gió bão.

Tương lai mờ mịt, vì để tiết kiệm nhiên liệu nên các tàu vận chuyển chở những người sống sót trôi dạt trên biển.

Nói khó khăn thì đúng là khó khăn, thế nhưng họ cũng rất may mắn.

Họ đã gặp phải nhiều trận sóng gió, nhưng tất cả đều vượt qua trong gang tấc, đúng là nhờ ông trời phù hộ mà.

"Trên tàu có quan chức địa phương và quân nhân, môi trường sống rất khắc nghiệt, nhưng bọn họ vẫn tương đối đoàn kết. Nếu không thì đã không thể giết bọn quỷ Nhật nhanh như vậy được.”

Thiên tai tàn nhẫn, dù họ có đoàn kết đến đâu thì cũng đến lúc dừng.

Lần này là quỷ Nhật, lần sau họ sẽ gặp cái gì?

Bọn họ cũng cảm thấy, không thể giữ vững được nữa.

Người sống sót tuyệt vọng, cứ ngồi chết lặng ở trên boong tàu, chút hi vọng còn sót lại trong mắt gần như bị dập tắt.

Lúc trước khi gặp quỷ Nhật, dưới sự khuyến khích của quan chức chính phủ, những người sống sót vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng.

Nhưng khi họ nhìn thấy bọn quỷ Nhật ăn thịt uống máu thì sợi dây cuối cùng trong lòng họ bị đứt.

Có người không nhịn được hét lên: "Giết tôi đi, tôi không muốn sống nữa."

Anh ta không muốn ăn đồng loại hoặc là bị đồng loại ăn, cuối cùng biến thành quái vật giống như bọn quỷ Nhật kia.

Quan chức đang bị thương đứng dậy, anh ta lau máu trên miệng: "Các đồng chí, chúng ta đã cầm cự được chín năm, sống sót qua vụ va chạm mảng kiến tạo, trải qua vô số tai ương. Chúng ta đã đi được 99% chặng đường, có lẽ chỉ còn 1% nữa là thấy được ánh sáng và hy vọng. Còn nhớ mọi người đã hứa với người thân của mình những gì không? Dù khó khăn thế nào thì cũng phải sống tiếp. Chúng ta không chỉ sống cho bản thân, mà còn sống cho cả người thân và bạn bè của chúng ta, sống vì lợi ích của nhân loại. Xin hãy tin vào quốc gia, tin vào sức mạnh của nhân dân, họ sẽ không từ bỏ chúng ta, chúng ta sẽ tìm thấy một điểm dừng chân mới, hy vọng vẫn còn đó.”

Vừa nói, anh ta vừa lấy tấm quốc kỳ đã cũ nát ra, khoác lên người: "Một con sông lớn có sóng rộng, gió thổi hương lúa hai bên bờ, nhà tôi sống trên bờ, đã nghe quen tiếng lái đò..."

Bọn họ cứ hát cứ hát, nước mắt rơi lã chã, rất nhiều người ôm nhau khóc lớn.

Hàng trăm người cùng hát, tiếng hát theo gió biển vang xa.

Khương Ninh xoay người quay mặt đi, lẳng lặng đứng trong bóng tối.

Sau khi xoa dịu cảm xúc của những người sống sót, đội trưởng An cố nhịn đau rồi trở về phòng nghỉ.

Mùi mặn mặn dâng lên trong cổ họng, anh ta nôn ra một ít máu.

Thư ký vội vàng dìu anh ta lên giường nghỉ ngơi, lo lắng nói: "Tôi đi tìm bác sĩ trên tàu."

Đội trưởng An ngăn lại: "Vô dụng, trên tàu đã hết thuốc từ lâu rồi."

"Nhưng anh bị thương rất nặng, nếu không cứu chữa kịp thời có thể sẽ…"

Đội trưởng An mỉm cười đầy cay đắng: "Tiểu Hà, một ngày nào đó tôi không còn ở đây, cậu phải tiếp tục dẫn mọi người đi. Căn cứ quân sự sẽ không nói dối, họ nói rằng sẽ xây một quê hương mới thì chắc chắn họ sẽ xây, chẳng qua là chúng ta chưa tìm thấy mà thôi. Đừng bỏ cuộc, nếu không chúng ta thật sự sẽ hết hy vong.”

Thư ký hít thở một cách khó nhọc: "Thế nhưng chúng ta đã tìm lâu như thế rồi mà không hề có tin tức gì, vật tư trên thuyền đã hết, thậm chí không chống đỡ nổi ba ngày.”

"Có thể chống đỡ bao lâu thì chống đỡ bấy lâu, chỉ cần trên thuyền còn một người thì cũng không thể từ bỏ hy vọng. "

Bình Luận (0)
Comment