Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 874 - Chương 875

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 875 -

Thư ký không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhắm mắt đồng ý.

"Đừng có lộ ra vẻ mặt đó, nếu như ngay cả chúng ta cũng mất tinh thần thì cậu định làm thế nào để mọi người bên ngoài có thể vượt qua được chứ?”

"Đội trưởng, tôi sai rồi.” Thư ký hít một hơi thật sâu: "Bây giờ tôi nên làm gì ạ?"

Đội trưởng An cố chịu đựng đau đớn: "Chỗ này quá kì lạ, hai chiếc thuyền đánh cá nói mất là mất, tôi sợ quỷ Nhật có thể quay lại bất cứ lúc nào, tốt hơn hết là chúng ta mau rời đi."

Thư ký lập tức đi sắp xếp.

Nửa giờ sau, chẳng những thuyền không rời đi mà bên ngoài lại còn trở nên ồn ào.

Đội trưởng An gọi mấy tiếng thì thư ký mới vội vàng chạy vào, sắc mặt cực kì vui vẻ: "Đội trưởng, chúng ta được cứu rồi."

Anh ta ngồi dậy một cách: "Có chuyện gì vậy?"

"Hai chiếc thuyền đánh cá biến mất lại vừa mới xuất hiện.”

Đội trưởng An nghe thấy thì lập tức sốt ruột: "Chuẩn bị chiến đấu, nhanh chóng đề phòng đám quỷ Nhật này, tuyệt đối không được để cho chúng sát hại đồng bào của chúng ta.”

"Đám quỷ Nhật đều đã chết hết, trên hai chiếc thuyền đánh cá đầy ắp vật tư. Một chiếc đầy ngô, đậu nành, lúa mì, và tất cả các loại rau xanh còn một chiếc khác đựng cây thuốc, toàn bộ thuyền đều là…”

Thư ký nói không rõ ràng, vừa khóc vừa cười giống như bị ma ám vậy: "Bồ Tát hiển linh, Phật tổ hiển linh, trời không tuyệt đường người mà."

Đội trưởng An thở dài, không ngờ lại có một người phát điên.

Đây không phải là người đầu tiên, lại càng không phải là người cuối cùng.

Anh ta cố gắng gượng đi ra ngoài, lòng dâng lên suy nghĩ phải khuyên nhủ những người sống sót còn lại.

Đi tới boong tàu, những người sống sót đang sôi nổi nằm bên mạn tàu hoan hô, mà những quân nhân bảo vệ thuyền đã thả dây thừng xuống, nhảy lên chiếc thuyền đánh cá đang trôi theo dòng nước.

Đúng là chiếc thuyền đánh cá của đám quỷ Nhật kia, bên trên còn sót lại mùi tanh tưởi của bọn chúng cùng với mấy cây súng và các loại dao, kiếm khác.

Cả thuyền đều là lương thực, tất cả đều tươi mới.

Nó tươi đến mức trông giống như vừa được nhổ lên khỏi mặt đất.

Ngoài ra, còn có rau xanh vẫn còn đọng sương sớm.

Có người tinh mắt nói: "Nhìn xem, đó là cái gì?"

Trên đống lương thực có một lá cờ đỏ năm ngôi sao đang bay phấp phới, bên dưới có một mảnh giấy.

Mấy người vội vàng chạy tới, hóa ra là tọa độ của căn cứ.

Hóa ra căn cứ quân sự không nói dối, thực sự có một quê hương mới.

Đây là tọa độ của quê hương!

Lá cờ đỏ phấp phới đến tay đội trưởng An rất nhanh, vô số ánh mắt tham lam nhìn lá cờ đỏ trong tay anh ta.

Màu đỏ tươi rất đẹp, giống như một ngọn lửa rực rỡ cháy trong bóng tối.

Đội trưởng An vuốt đi vuốt lại lá cờ, nước mắt rơi tí tách trên tờ giấy có viết tọa độ, anh ta không khỏi nghẹn ngào hô to: "Các đồng chí, chúng ta đã tìm thấy nhà rồi."

Có nhà!

Họ phải về nhà!

Những túi lương thực và cây thuốc liên tục được mang lên tàu vận chuyển, những khuôn mặt tuyệt vọng đang dần nhen nhóm hy vọng.

Đội trưởng An đứng trên boong tàu, liên tục dùng ống nhòm quan sát mấy lượt trên biển.

Thư ký thắc mắc: "Đội trưởng, anh đang tìm cái gì?"

"Tìm người đã giúp chúng ta.”

"Chúng tôi đã tìm rồi nhưng thật sự không thấy.”

Đội trưởng An là một người không mê tín, anh ta chỉ tin rằng con người thắng trời đất, hoàn toàn không có ma quỷ.

Nhất định đã có người bí mật giúp đỡ, hơn nữa còn là người mạnh mẽ đến kì lạ. Nếu không làm sao họ có thể âm thầm đối phó với đám quỷ Nhật, sau đó, chỉ trong thời gian ngắn lại chất đầy đủ vật tư lên thuyền đánh cá rồi đưa quay lại.

Họ là những người đồng hương cùng chảy chung dòng máu.

Con cháu vua Viêm của Hoa Hạ năm nghìn năm.

Đội trưởng An không quan tâm đến vết thương, vội vàng gọi thuyền trưởng đến: "Mất bao lâu mới đến được tọa độ này?"

Vật tư liên tục được vận chuyển lên tàu, thuyền trưởng cũng rất kích động: "Cách vị trí của chúng ta khá xa, phải trải qua vô số sóng gió và dòng biển.”

"Có chắc chắn đến được đó hay không?"

"Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"

Dù có chắc chắn hay không thì họ cũng nên nghĩ cách vượt qua thay vì cứ lang thang không mục đích chờ chết.

Chỉ cần có hướng về nhà, cuối cùng cũng sẽ có một ngày họ đi tới được.

Bình Luận (0)
Comment