Trên mặt biển có hơn chục chiếc tàu chen chúc, bao gồm thuyền đánh cá, tàu vận chuyển, tàu chiến với máy bay màu đen.
Chỉ là tính tình bọn quỷ Nhật trời sinh đã nhỏ mọn, lại thiển cận, lòng dạ nhỏ nhen, tạo nên bề ngoài hẹp hòi, không xứng tầm.
Cái gọi là tàu chiến, khụ, cho dù đúng là có thể làm nên chuyện thì cha đẻ Đại bàng hói của chúng cũng không cho phép.
Ngoài tàu bè, trên biển còn xây dựng những tòa nhà gỗ.
Những cọc sắt được cắm xuống đáy biển, phía trên dùng gỗ trải phẳng, sau đó dựng lên những tòa nhà gỗ chằng chịt, rậm rạp, giống như tổ ong độc vậy.
Chỉ có thể nói, bọn quỷ Nhật thật may mắn khi tìm thấy một nơi có phong thủy như báu vật thế này, nếu không chúng đã bị bão biển xé nát từ lâu.
Khương Ninh tính toán sơ qua thì ước chừng có mấy trăm người.
Bên ngoài nhà gỗ đang phơi quần áo, có nam có nữ có trẻ con, tất cả đều ở nhà.
Mà trên tàu cũng có không ít người, có lẽ là đám quỷ Nhật đi ra ngoài để cướp bóc.
Chỉ dựa vào bắt đồ biển để duy trì sự sống, mấy năm qua, tất cả đều đã trở thành quỷ hết. Cho dù là trẻ con cũng mọc mụn đầy người, khiến người ta nhìn mà rợn tóc gáy.
Ba người một chó mà đối phó với mấy trăm con quỷ Nhật quả thật khá là khó khăn.
Lam Lam thu hút sự chú ý của đám quỷ Nhật, khiến chúng điều động hai chiếc tàu đuổi theo, súng phóng xiên liên tục được điều động.
Khương Ninh nhân cơ hội thu lại kính tiềm vọng, lập tức lái 2688 rời khỏi vùng biển này.
Nhiều quỷ Nhật như vậy, nếu như muốn bắt gọn chúng trong một lượt cần phải thảo luận kỹ hơn.
Sau khi rời đi khoảng vài chục hải lý, tàu ngầm tìm một vùng biển tương đối yên tĩnh để dừng lại.
Thân tàu và công trình trên biển kia đều không nhỏ, hơn nữa quỷ Nhật rất giỏi về bơi lội, đã thế chúng lại vừa mất đi mấy nhóm người liên tục nên đã nâng cao cảnh giác. Hơn nữa, trên nhà gỗ còn có chòi canh gác.
Một khi đến gần, họ rất dễ bị phát hiện.
Lam Lam quá thông minh, nếu không 2688 đã bị lộ rồi.
Sau khi chờ đợi dưới đáy biển hơn nửa giờ, quả nhiên nó đã trở lại.
Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh đã thảo luận xong, dù là dùng tay không để đánh, ném túi bom hay dùng súng liên thanh đều không thực tế.
Nếu muốn đối phó với chúng cần phải rời khỏi tàu ngầm, ba người bọn họ có đồ lặn nên không có vấn đề gì lớn cả. Nếu như gặp phải bọn quỷ Nhật tấn công thì trốn vào trong không gian là được. Nhưng Cola thì làm thế nào?
Chó con không có đồ lặn.
Cũng không thể nào để Lam Lam chăm sóc nó được. Nếu không nó sẽ bị nuốt trọn chỉ trong một miếng.
Hơn nữa, đám quỷ Nhật đã bị nhiễm virus gây biến dị, nếu trong quá trình đánh nhau bị thương rồi bị lây thì đúng là mất nhiều hơn được.
Trong chiến đấu luôn có những lúc bất ngờ mà không gian cũng không phải là vạn năng.
Hai người họ cân nhắc, có thể chờ lúc thời tiết xấu thì ra tay hoặc là chờ bọn họ ra ngoài đi cướp thì tiêu diệt.
Dù là bằng cách nào thì cũng phải biết người biết ta, mới có thể ngăn được rủi ro đến mức thấp nhất.
Sau khi đưa ra quyết định, cả hai đi khảo sát địa hình xung quanh hang ổ của của quỷ Nhật, muốn tìm vị trí phục kích tốt nhất.
Vì vậy, lấy hang ổ đó làm trung tâm, tàu ngầm bắt đầu dò xét xung quanh đáy biển.
Lam Lam không hiểu, nhưng nó vẫn khăng khăng đuổi theo đằng sau.
Cứ như thế, bọn họ cứ bơi chậm dưới đáy biển khoảng bảy, tám tiếng, sóng âm phản xạ của tàu ngầm truyền đến tín hiệu, có chướng ngại vật ở hướng sáu giờ.
Ngoài các chướng ngại vật là địa hình, hình như còn có những sinh vật di chuyển, ước chừng chúng có kích thước và số lượng khổng lồ.
Khương Ninh tò mò, loại sinh vật nào có thể tích lớn như vậy có thể sống được ở đáy biển, hơn nữa còn bất động hơn nửa ngày liền.
Chắc chắn là không phải cá rồi.