Màn đạn dày đặc bắn trúng những xúc tu màu đỏ, cá mực Đại Vương càng trở nên giận dữ hơn, vô số xúc tu từ trên trời rơi xuống, đập liên tục lên đám thuyền bè.
Chiếc máy bay màu đen bị đánh bay đi.
Những xúc tu quấn quanh thuyền đánh cá, lôi thẳng xuống đáy biển.
Toàn bộ thuyền đánh cá bị lật, quỷ Nhật trên thuyền bị xúc tu cuốn lên không trung, bị nghiền thành thịt nát, sau đó ném xuống sóng biển đang dâng trào.
Trong khoảnh khắc ấy, quỷ khóc sói gào, sóng biển cuồn cuộn.
Vài chiếc xúc tu đập lên tàu sân bay, đập rồi kéo, khiến nó rung chuyển rồi sụp đổ ầm ầm.
Những xúc tu màu đỏ xoắn to như ống thép khổng lồ dưới đáy biển, kéo, khuấy, đẩy, cuộn, vặn…
Hàng chục con cá mực giống như những ác quỷ hung dữ đến từ địa ngục, điên cuồng phá hủy tất cả các chướng ngại vật mà chúng gặp phải, khiến cho đám quỷ Nhật, thứ mà khiến những người sống sót nghe tên đã sợ, biến thành hổ giấy ngay trước mặt mình. Kết quả là chúng không chịu nổi một đòn.
Máy bay bị đập chìm, thuyền đánh cá bị lật và tàu vận tải bị kéo.
Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, cho dù là vũ khí súng máy có bắn trúng cá mực Đại Vương thì không những không có tác dụng mà còn càng kích thích cơn thịnh nộ của chúng hơn, đổi lại chính là sự trả thù tàn bạo hơn.
Những xúc tu khổng lồ quét và đập vỡ tòa nhà bằng gỗ, lũ quỷ Nhật rơi xuống biển hét ầm ĩ.
Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm không vào không gian mà đỗ du thuyền ở phía xa, lặng lẽ chiêm ngưỡng kiệt tác nghệ thuật của cá mực Đại Vương.
Cá mực Đại Vương không ăn thịt người, đặc biệt là người biến dị. Chúng chỉ muốn phát tiết sự tức giận của mình, biến toàn bộ chướng ngại vật thành đất bằng.
Sóng máu cuồn cuộn, máu tanh lan nhanh thu hút từng đàn cá mập.
Khương Ninh đứng trên boong thuyền, nắm lấy bàn tay Hoắc Dực Thâm, nhìn tòa nhà gỗ trên biển rơi xuống, căn cứ của quỷ Nhật dần dần chìm nghỉm.
Vẫn chưa hài lòng, cá mực Đại Vương tiếp tục tìm kiếm mục tiêu, sau đó hướng về du thuyền ở phía xa.
Sau đó, súng được bắn ra.
Mục tiêu đã bị tiêu diệt, trong vùng biển này không còn quỷ Nhật nữa, Khương Ninh thật sự rất to gan, nhưng cô cũng không ngu ngốc đến mức mạo hiểm với một chuyện không thể thành công.
Cô lập tức đưa cả người và du thuyền tránh vào trong không gian.
Quái vật biển Bắc bị bắn ra mất đi mục tiêu, ào một tiếng rồi rơi vào biển sâu.
Bên ngoài gió tanh mưa máu, bên trong không gian lại yên tĩnh và yên bình.
Khương Ninh mở khoang thoát hiểm, thả một người một chó ra.
Chó con nhào tới, ẳng ẳng lau ghèn mắt.
Khương Ninh trấn an cảm xúc của nó: "Tao không sao."
Chó con lại đến lôi kéo huấn luyện viên: “Gâu!”
Đậu Đậu mỉm cười giải thích: "Vừa rồi Cola lo lắng, nó muốn ra ngoài chiến đấu."
Kể từ lúc lênh đênh trên biển, chó con không có gì để làm, trong lòng nó rất buồn, có lúc vào ban đêm nó đang ngủ cũng bị tỉnh giấc.
Khương Ninh vuốt ve cái đầu chó của nó, đưa ra khỏi du thuyền.
Chân cô giẫm lên mặt đất, ngửi thấy mùi đất và cỏ xanh, chú chó bị nước biển kìm nén suốt cả ngày cứ như được thả tự do, sống với bản chất của mình. Nó lập tức chạy trên vườn hoa đất đen.
Đại dương quá mờ mịt, con người vẫn thích hợp với đất liền hơn.
Dù Đậu Đậu cũng đã lớn, nhưng vẫn chạy thật nhanh theo chó con: “Cola, chờ tao.”
Hai đứa trẻ chạy lung tung trong vườn hoa, còn Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đi vào biệt thự.
Sống sót sau tai nạn, hai người họ ôm nhau thật chặt.
Khương Ninh ngẩng đầu lên: "Anh Hoắc, có phải em tùy hứng quá hay không?"
Cô lại kéo anh vào nguy hiểm.
Hoắc Dực Thâm suy nghĩ: "Có một chút, nhưng anh tin em."
Trong những ngày cuối cùng của thiên tai, chỉ cần sống, có ai mà không phải mạo hiểm.
Việc dẫn cá mực Đại Vương tiêu diệt quỷ Nhật quả thật là vô cùng nguy hiểm, nhưng dùng dao hay súng thì cũng sẽ gặp nguy hiểm mà thôi. Vì vậy, họ chỉ có thể chọn phương án tốt nhất.
Khương Ninh vòng tay qua eo anh: "Em cũng tin anh."
Nếu không có sự điềm tĩnh và phát huy ổn định của anh, cô sẽ không bao giờ dám khiêu khích cá mực Đại Vương.
Nguy hiểm thì có đấy, nhưng cuối cùng họ cũng đã thắng.