Quỷ Nhật không có không gian mà chúng mơ ước nên Khương Ninh cũng thoải mái hơn.
Cuộc sống trên biển khá áp lực, cô đến suối nước nóng tắm để thư giãn.
Buổi tối, bọn họ bắt đầu tổ chức tiệc tùng cơm rượu no say.
Tôm rang muối, gà hầm bao tử, thịt trâu xiên que và súp tôm hùm.
Ba người nâng ly rượu, Khương Ninh vui vẻ nói: “Nào, chúc cho thế giới không có quỷ Nhật.”
Cola không thể uống rượu nên đã đổi thành Fanta.
Bọn họ ăn hơn một tiếng mới xong, Đậu Đậu dọn dẹp bàn ăn, chó con ở trong phòng bếp hỗ trợ.
Khương Ninh hái được quả nho mẫu đơn rất tươi, cô đi rửa sạch rồi đặt trong phòng khách xem TV.
Hoắc Dực Thâm lột vỏ xong rồi đút cho cô ăn.
Khương Ninh vừa ăn vừa cười: “Cảm ơn anh Hoắc.”
Họ đã là vợ chồng mà còn làm những chuyện sến súa này, nhưng Hoắc Dực Thâm vẫn rất thích thú.
Đây là lần đầu tiên bọn họ được thoải mái ở trong không gian như vậy, không cần gạt Đậu Đậu, cả nhà ngồi trên ghế sô pha nói chuyện thoải mái.
Biệt thự có rất nhiều phòng, chó và Đậu Đậu ở rất rộng rãi.
Diệt đám quỷ Nhật kia xong cả người thật thoải mái, hôm nay phải vào không gian hưởng thụ sung sướng một phen.
Buổi tối đi ngủ, Hoắc Dực Thâm đóng cửa sổ lại, kéo ngăn tủ lấy ra bao cao su…
Khương Ninh không ngờ rằng ăn mừng cũng cần làm chuyện này nữa à?
Nhưng thật ra hai người lại vô cùng thoải mái.
Làm xong, bọn họ ôm lấy nhau thật chặt.
Trong thời tận thế tàn khốc này, may mà Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm gặp nhau, từ tâm hồn đến thể xác đều vô cùng phù hợp.
Có lúc Khương Ninh không nhịn được nghĩ, nếu như không có thiên tai, hai người sẽ không đi chung một con đường thì chẳng lẽ họ sẽ không bao giờ gặp được nhau sao?
Rõ ràng chỉ là suy nghĩ mà thôi, nhưng cũng khiến cô cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Khương Ninh nghĩ, Hoắc Dực Thâm là người đàn ông duy nhất có thể bao dung cô vô điều kiện như vậy.
Cô không nhịn được hỏi: “Nếu như không gặp em, anh sẽ yêu kiểu phụ nữ thế nào?”
Hoắc Dực Thâm không muốn trả lời: “Làm gì có nếu như, giả thiết không có ý nghĩa gì cả. “
Khương Ninh lập tức chọc lét anh, chọc lét cho đến khi anh hô ngừng.
Hoắc Dực Thâm nói không rõ, chỉ nói duyên phận là chuyện hết sức thần kỳ.
Anh không có cảm giác, dù người ta có xinh đẹp mấy thì anh cũng không có cảm giác.
“Có phải anh đã mê em từ đầu rồi không?”
“Không có, anh chỉ cảm thấy em kỳ lạ thôi.”
Ở cạnh nhà nhau, đương nhiên sẽ tò mò, nhưng khi càng tò mò thì lại càng muốn biết nhiều hơn.
Không biết từ lúc nào, cô đã ở trong lòng anh rồi.
Hoắc Dực Thâm cũng không nói gì, sợ tính tình của mình sẽ khiến Khương Ninh cảm thấy không vui, nhưng may mà cô vẫn hoạt bát như vậy.
Anh cảm thấy thật sự rất tốt, có thể bù trừ cho nhau.
Khương Ninh hôn anh một cái: “Hoắc Dực Thâm, anh thật sự rất tốt.”
Một đêm không mộng mị, khi họ tỉnh lại đã hơn nửa đêm.
Vì họ đã sống xa xỉ cả ngày rồi nên hôm nay bọn họ không thể tự do thoải mái như vậy được nữa, cũng không ai biết tương lai sẽ ra sao, phải tranh thủ tích góp đủ dùng.
Khương Ninh nghĩ rằng chắc cá mực Đại Vương cũng đã đi từ lâu rồi.
Nhưng để an toàn, Khương Ninh cũng không dùng tàu ngầm hay du thuyền nữa, mà lựa chọn mô-đun cứu sinh.
Ba người một chó ngồi trong mô-đun cứu sinh, nhanh chóng rời khỏi không gian.
Mô-đun cứu sinh xuất hiện trên biển, Khương Ninh vừa định quan sát tình hình bên ngoài, bỗng nhiên có gì đó đánh mạnh về phía này, kéo mô-đun cứu sinh xuống đáy biển.
Mọi người đều khiếp sợ, đưa mắt nhìn về cửa thủy tinh thì bất ngờ thấy xúc tua đỏ xuất hiện.
Chậc chậc, sau khi cá mực Đại Vương phá hủy tàu của quỷ Nhật xong, không những nó không rời đi mà còn làm ổ ở đây rồi.
Vì thế, mô-đun cứu sinh vừa xuất hiện đã bị bọn chúng để mắt đến.
Cá mực có mười cái chân, mỗi cái chân đều dài hơn một mét, chỉ cần ba hay năm cái chân của nó đã có thể ung dung cuốn lấy mô-đun cứu sinh.
Cái chân to lớn kéo mô-đun cứu sinh, không ngừng chìm xuống, vừa kéo chìm vừa cuốn chặt…