Khỉ trộm đào 1
Khương Ninh giật mình, đối phương từng là cảnh sát đặc nhiệm, sao mà cô bì lại được?
Nhưng đây không phải là tính cách của cô, so chiêu với mấy người lão làng mới có thể nâng cao bản thân được: "Được thôi."
Thật ra Trịnh Vỹ Lệ đã muốn đấu với anh từ lâu nhưng vẫn không tìm được cơ hội mở lời, không ngờ là bản thân cô lại có được cơ hội này.
Chào hỏi xong, lúc này Khương Ninh chẳng khách khí, tung cú đấm tập luyện với anh.
Nghé con không sợ hổ, lúc giao đấu ra tay rất tàn nhẫn.
Nhưng trước mặt Khương Ninh, Hoắc Dực Thâm tựa như người ở cấp bậc thầy, anh rất biết cách biến ưu điểm thành khuyết điểm bằng kỹ năng của mình.
Cho dù cô có ra đòn nhanh và tàn nhẫn đến đâu đi chăng nữa, anh có thể luôn tránh né và đánh trả một cách ung dung khiến cho Khương Ninh hơi chật vật.
Cuối cùng nhờ có ba năm lăn lộn khi tận thế, thêm cả tính tình không chịu thua đã hoàn toàn kích thích tính hiếu thắng của Khương Ninh, cô không còn ra tay một cách đứng đắn nữa.
Đó là những chiêu thức độc ác mà cô tự học, tuy hèn hạ nhưng lại vô cùng có hiệu quả lúc chiến đấu khi tận thế.
Cola thấy hai người bắt đầu đánh nhau, trong phút chốc nhào tới lôi ra anh để bảo vệ con sen, từ đằng sau vồ lên cắn áo của Hoắc Dực Thâm lôi về phía sau.
Chiêu thức khỉ trộm đào...
Hoắc Dực Thâm bị Cola phá đám, không thể tránh né kịp lúc, bị chụp, chụp trúng rồi!
Trong nháy mắt cơ thể trở nên cứng đờ, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đỏ bừng trong giây lát.
Khương Ninh cũng như bị sét đánh tỉnh người, vào lúc cô rơi vào tình huống bất lợi, tuyệt vọng khi sa vào cơn ác mộng bị người khác bao vây khi tận thế, trong phút chốc cô đã bộc phát sự kiên cường mạnh mẽ trong trận đấu, vô thức sử dụng chiêu hèn kế bẩn.
Một phát trúng luôn!
Bầu không khí đột nhiên tĩnh lặng, kỳ lạ đến đáng sợ.
Cô vội vàng rút tay, lui về phía sau vài bước xấu hổ nhìn sang chỗ khác: "Xin lỗi nha."
Hoắc Dực Thâm lặng im hồi lâu mới mở lời: "Chiêu này hay lắm, lần sau đừng dùng với tôi."
Anh cũng có tránh, nhưng không tránh hoàn toàn được.
Nỗi đau này, không thể diễn tả bằng lời được.
Khương Ninh xấu hổ đến nỗi co chân lại, chiêu này quả thật dùng rất tốt, kiếp trước cô cũng dùng mấy chiêu thức hèn hạ này để tránh thoát khỏi vài lần bị bao vây và phản đòn thành công.
Nhưng cô không ngờ rằng, trong một chốc sơ ý đã lỡ sử dụng nó lên người Hoắc Dực Thâm.
Cola đang lôi kéo cũng há hốc mồm, sao không đánh nữa?
Hoắc Dực Thâm bước ra khỏi phòng khách, đứng ở cửa gào lên: "Cola."
Cola nghiêng đầu chó nhìn Khương Ninh, nhận được sự đồng ý của sen rồi mới ngậm thau cơm rời đi.
"Ban nãy mày làm tốt lắm, gặp phải người xấu thì phải bảo vệ chủ."
Hoắc Dực Thâm vỗ đầu nó tỏ vẻ tán thành: "Nhưng mà, tao không phải người xấu mà là đồng đội của mày."
Nghe ra ẩn ý trong lời nói, Khương Ninh che khuôn mặt nóng bừng lại, sau này sao còn gặp nhau được nữa?
Hoắc Dực Thâm chẳng nói gì, dẫn Đậu Đậu qua.
Dạy xong thì đưa về, phát hiện cửa của Hoắc Dực Thâm khóa, anh dẫn chó ra ngoài rồi.
Vừa hay bà Chung đến để chữa bệnh, Khương Ninh để Đậu Đậu chơi ở trong phòng.
Châm cứu được một nửa thì Hoắc Dực Thâm dẫn Cola trở về, còn cầm một bó trúc trong tay.
Có người ngoài ở đây nhưng anh cũng không chào hỏi, anh nghiêm mặt gõ cửa vào nhà, dường như là đang tức giận.
Tiễn bà Chung xong thì Hoắc Dực Thâm đến đón Đậu Đậu, còn cầm theo một chiếc túi nilon màu đen trong tay: "Cola bắt được này."
Khương Ninh mở túi ra, nhận ra đây là con cá trắm cỏ nặng một ký rưỡi hai ký.
Vùng ngoại ô thành phố Phượng có rất nhiều ao cá dâu, trong dòng lũ có cá cũng không có gì lạ, cái hay là Cola lại có thể bắt được.
Cái thằng bé này, càng ngày càng ảo mà.
"Anh thích cá nấu cải chua hay là cá nấu cay?"
Khương Ninh muốn giải thích cho sự thô lỗ ban sáng: "À ừm, tôi không cố ý đâu, xin lỗi nhé."
Cô không nhắc đến thì vẫn còn ổn, mặt của Hoắc Dực Thâm lại đỏ bừng, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên: "Không sao, tôi không sao."
Ngơ ngác một hồi, anh nói thêm: "Đậu Đậu và Cola không ăn cay được, cá trắm nấu cải chua ổn hơn.”
Đám người Trương Siêu biết được sự lợi hại của Cola, liên tục dựng thẳng ngón tay cái: "Giỏi quá chó của tao ơi, sau này ăn canh hay ăn thịt là phải nhờ Cola hết rồi."
Cola cũng có công: "Gâu!"