Khỉ trộm đào 2
Đã vài ngày chưa tụ họp ăn liên hoan rồi, Hoắc Dực Thâm với kỹ năng nấu nướng dở tệ cầm một ký rưỡi thịt ba chỉ bước ra.
Không thể cứ mãi nổ súng ở 1803 được, người khác nghe được sẽ chăm chăm mắt vào.
Khương Ninh không phát huy ở bên đó được, thế nên phải dời trận địa sang 1801.
Khương Ninh muốn bày tỏ thành ý nhận lỗi nên luôn tự thân vào bếp, còn cầm theo cả dưa chua và giá đỗ.
Chỉ là việc thái cá hơi thử thách kỹ thuật dùng dao, nhưng đối với cô chẳng có gì khó khăn cả, những người khác càng không thể ghét bỏ được.
Đây là cá tươi đó, thử hỏi xem bây giờ còn có nhà nào được ăn cá tươi chứ?
Không ngoài ý muốn, Cola bị nâng lên cao chưa từng thấy, Trương Siêu Lục Vũ hận không thể bái lạy nó: "Hay là chúng ta đưa Cola ra ngoài dạo bộ nhiều chút, không chừng còn có thể tiếp tục mò cá."
Khương Ninh không đồng ý, chỉ có mỗi hai người bọn họ? Không chừng còn phải để chó bảo vệ nữa.
Những tháng ngày ở bên ngoài sống chẳng dễ dàng gì, nếu để bọn họ chăm sóc Cola, thế thì ai cũng phải có hai đôi mắt phát quang hay sao?
Cola ngược lại rất phấn khích, nghe thấy mình có thể ra ngoài thì vẫy đuôi.
Khương Ninh cúi đầu thái cá, Hoắc Dực Thâm ở bên cạnh rửa thịt ba chỉ: "Đậu Đậu thích ăn thịt ba chỉ, lần trước tôi nấu dở quá nên con bé bị tiêu chảy. Chốc nữa tôi nấu, cô ở bên cạnh hướng dẫn được không?"
"Ừm, không thành vấn đề."
Cô cũng tò mò kỹ năng nấu nướng của Hoắc Dực Thâm tệ đến nỗi nào, Đậu Đậu cũng không phải lần đầu tiên bị tiêu chảy.
Sau khi làm cá xong thì rửa sạch thớt gỗ rồi đưa sang, kết quả là anh cầm dao suy nghĩ phải cắt như thế nào.
"Cắt ngang, kích cỡ như quân mạt chược ấy."
Có hướng dẫn thì dễ làm việc hơn rồi, anh cắt rất nhanh.
Đừng trông thấy kỹ năng của Hoắc Dực Thâm dở tệ, thật ra anh vẫn thêm đầy đủ gia vị, tỏi gừng đều có cả, Khương Ninh đứng bên cạnh kiên nhẫn hướng dẫn.
Trịnh Vỹ Lệ muốn vào giúp đỡ nhưng khi nhìn thấy sự hài hòa trong bếp, đoán rằng hai người họ đang trao đổi về đứa bé, sợ rằng trong đây có manh mối gì đó.
Không phải do cô nhạy cảm mà là Hoắc Dực Thâm luôn lạnh lùng với những người khác, chỉ có mỗi Khương Ninh khiến anh trở nên dịu lại, với Cola thì khỏi phải nói.
Thế nên cô ấy biết điều không bước vào làm phiền.
Cắt thịt ba chỉ cho sạch máu dơ, chần qua nước rồi để ráo, cho dầu vào nồi xào đến khi thịt chuyển sang màu vàng.
Khương Ninh đứng bên cạnh hướng dẫn, nhận ra Hoắc Dực Thâm sạn nồi thì hơi căng thẳng, trong lòng có hơi rối rắm, sao lúc giết người anh không sợ vậy đi?
Hoắc Dực Thâm nhận ra sự bất ngờ của cô bèn giải thích: "Khi còn bé tôi bướng muốn vào bếp để giúp đỡ khiến cho nước sôi bắn vào cánh tay, sau này tôi cũng chẳng vào bếp nữa, đưa Đậu Đậu đến đây rồi mới học nấu ăn."
Bảo sao kỹ năng nấu nướng lại dở tệ thế này, thì ra là do trong lòng có bóng ma.
Làm nóng nước dùng xong thì bỏ vỏ quế, hồi hương và ớt vào, rót rượu gia vị với cả nước tương, hầm bằng lửa nhỏ.
Nhớ lại sự lúng túng ban sáng, Khương Ninh không ngừng dạy anh các bước nấu thịt ba rọi, còn dạy cách làm một vài món ăn thường ngày trong nhà khác.
Hoắc Dực Thâm lắng nghe rất nghiêm túc, ai dè Đậu Đậu lại chạy đến phá đám: "Anh trai không nhớ được ạ, nấu mấy món trong sách dạy nấu ăn đều hỏng cả."
Hoắc Dực Thâm bị đâm vào tim: "..."
Đậu Đậu ôm lấy cô không buông: "Chị nấu cơm ngon lắm ạ, em và anh trai ngày nào cũng muốn ăn cơm chị nấu hết."
Hoắc Dực Thâm xoa đầu cô bé: "Anh sẽ học mà."
Anh thật sự không có thiên phú nấu ăn nên gặp rất nhiều phải khó khăn khi phải giải thích mấy từ chuyên ngành trong sách dạy nấu ăn như "một chút", "số lượng vừa phải".
"Dạo gần đây Đậu Đậu hoạt bát hẳn ra, may mà nhờ có cô."
Hoắc Dực Thâm để em gái ra ngoài chơi với chó, anh hỏi Khương Ninh: "Tôi không chỉ không biết nấu cơm mà còn không biết chăm trẻ nữa, Đậu Đậu có gì cần lưu ý, cô có thể nói với tôi."
Có rất nhiều thứ Khương Ninh đã muốn nói từ lâu, nhưng cô lại ngại mình không quen thân với Hoắc Dực Thâm, vừa khéo anh hỏi nên cô cũng không giấu diếm nữa: "Các phương diện khác của Đậu Đậu rất tốt, nhưng mà hình như tính cách có một vài vấn đề."