Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 893 - Chương 894

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 894 -

Đến giờ nghỉ trưa, Khương Ninh trải ghế sofa ra, rồi cô lại lấy một cái khác cho Đậu Đậu.

Căn phòng không thể cách âm được nên họ có thể nghe thấy được tiếng sóng vỗ vào những cây trụ khổng lồ bên ngoài, thỉnh thoảng còn có tiếng người nói chuyện, cảm giác nửa tỉnh nửa mơ, không chân thực lắm.

Cô mê man đến năm giờ rồi mới mở cửa đứng ở hành lang hít thở không khí trong lành.

Ánh nắng ở phía Tây chiếu lên mặt, chói đến mức khiến cô hơi loá mắt.

Có rất nhiều người đang mang xô hoặc chậu xuống dưới tầng để xếp hàng lấy nước.

Khương Ninh cũng trở lại phòng, lấy hai thùng gỗ từ trong không gian ra, Đậu Đậu ở nhà cùng chú chó, cô và Hoắc Dực Thâm xếp hàng lấy nước.

Mấy năm nay, nhan sắc không còn được coi trọng nữa. Ai cũng gầy đến mức đầu to thân bé, khuôn mặt toát lên vẻ bệnh tật, cho nên thứ thu hút ánh nhìn của người khác ngay lần đầu tiên không còn là khuôn mặt nữa mà là cơ thể có đầy đặn không.

Cả hai nổi bật giữa đám đông, trông rất thu hút khiến khá nhiều người ngó nhìn.

Ở chung đông đúc như này có chút bất tiện, giống như xem xiếc khỉ ấy.

Đợi suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt họ lấy nước.

Nước được lọc khá ổn, mùi mặn đã giảm đi rất nhiều, nếu không đến gần ngửi thì gần như không có mùi gì.

Khương Ninh nhìn thấy có người cầm lên uống trực tiếp luôn.

Lúc cô xách cái thùng lên tầng thì cô nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ đang đứng ở cửa.

Cô ấy rất gầy, mặc một chiếc váy cũ kỹ, không biết đã mặc được mấy năm rồi, được vá chằng vá đụp.

Trong tay người phụ nữ cầm một con dao phay, nhìn chậu cây trồng bị lật úp trên lối đi, nói với vẻ chua ngoa đanh đá: “Thằng khốn nào đá chậu khoai tây của bà?”

Nói xong, cô ấy lại đi gõ cửa phòng 370 rồi giơ con dao trên tay lên, có vẻ định đánh nhau.

Khương Ninh thấy không vui nói: “Chậu của cô chặn cửa nhà tôi, ra vào không được nên tôi đành dời sang một bên.”

Nghe thấy giọng nói, người phụ nữ vô thức quay đầu lại, khuôn mặt gầy gò trông rất dữ tợn và cứng rắn, có vẻ không dễ chọc vào.

Cô ấy vừa định chửi rủa thì lập tức kinh ngạc khi nhìn thấy dáng vẻ của Khương Ninh: “Cô…”

Khương Ninh không muốn to tiếng: “Xin lỗi, tôi vô ý làm đổ cái chậu cô mà chặn trước cửa nhà tôi.”

Người phụ nữ vội rút dao vẻ, trên mặt hiện lên sự vui vẻ xen lẫn chút kinh ngạc: “Khương Ninh?”

Tốc độ lật mặt như này thì ngay cả những bậc thầy kinh kịch Tứ Xuyên cũng không thể theo kịp.

Là người quen à? Khương Ninh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô gái, gầy gò đến mức thực sự không nhận ra được.

“Là tôi đây, Vương Mỹ Lệ.”

Vương Mỹ Lệ? Khương Ninh suy nghĩ hồi lâu, là ai nhỉ?

“Chồng tôi và Tần Xuyên đã cùng nhau bán hàng đấy.”

Khương Ninh nhìn chiếc váy đỏ trên người cô ấy, ký ức lập tức tràn vào đầu cô, đây là vợ của tên xấu xí!

Trái “Nước” mênh mông, không ngờ gặp phải người quen, Khương Ninh kinh ngạc nói: “Tên xấu xí đâu?”

Vương Mỹ Lệ cười gượng: “Anh ấy ra ngoài có việc bận, muộn chút mới về. Chúng tôi sống ở phòng 351. Vì tưởng chưa có người ở nên tôi mới dời chậu cây trồng ra phơi nắng, không ngờ lại chặn cửa nhà chị.”

Giọng điệu của cô ấy vừa nhẹ nhàng lại nhiệt tình, làm gì còn dáng vẻ hung hãn như lúc trước.

Hai bên cũng đã quen biết nhiều năm, Khương Ninh nhớ lại những ngày giao dịch với tên xấu xí.

Chị ơi, chị là chị gái duy nhất của tôi mà.

Cái miệng đó ấy à, thật sự rất biết cách nịnh nọt để làm ăn.

Nghĩ đến chuyện tên xấu xí vẫn giữ không ít vật tư, Khương Ninh không khỏi quan tâm hỏi: “Các cô vẫn ổn chứ?”

Vương Mỹ Lệ sửng sốt một chút: “Ổn ổn ổn, vẫn ổn lắm.”

Khương Ninh cũng không thân với Vương Mỹ Lệ lắm nên đương nhiên cô sẽ hỏi về Tần Xuyên.

“Anh Xuyên và những người khác ở căn cứ Gia Thành vẫn ổn, nhưng vụ va chạm mảng kiến tạo xảy ra quá đột ngột nên chúng tôi bị lạc nhau trong trận động đất…”

Tên xấu xí đã đưa cô ấy và con cái đi khắp nơi cùng những người sống sót khác, chịu đựng nhiều khó khăn mới lên được tàu.

Bọn họ đã trôi dạt trên biển được mấy tháng trời, cũng không biết sao mà mình có thể chịu đựng được cho tới tận bây giờ, cứ như một giấc mơ vậy.

Có lẽ là do gặp được người quen, nhớ lại rất nhiều kỷ niệm nên đôi mắt Vương Mỹ Lệ bỗng đỏ hoe: “Tôi dọn đồ về trước, chờ tên xấu xí kia quay lại sẽ thì anh ấy sẽ tới tìm mọi người.”

Bình Luận (0)
Comment