Lúc thiên tai, nếu hồi ức không phải con dao lạnh lẽo thì cũng là những mảnh vụn thủy tinh khiến cho vết sẹo của ai cũng đều đầm đìa máu. Cho dù có mất cả đời thì nó cũng không bao giờ lành được.
Khương Ninh cũng không tiện hỏi nhiều, xách thùng vào nhà.
Không ai sống dễ dàng cả. Cô nhớ lần đầu tiên cô gặp Vương Mỹ Lệ thì cô ấy cũng mặc chiếc váy này. Cô ấy còn trang điểm rất xinh đẹp, còn chăm sóc da rất kỹ.
Cô ấy là người đanh đá hay ghen, nhưng lại là người tử tế nhất trong đám đàn bà phụ nữ.
Hiện giờ, cô ấy vẫn mặc chiếc váy đó nhưng cứ như đã già thêm hai, ba mươi tuổi, gầy như bà già, không thể nhận ra.
Người ta thường nói thời gian là con dao giết người, thậm chí, khi thiên tai tận thế đến thì nó lại trôi qua nhanh hơn.
Khương Ninh cầm gương lên, vội vàng nhìn kỹ khuôn mặt của mình: “Anh Hoắc có phải em già đi rất nhiều rồi?”
“Không đâu, có khác gì mấy so với lúc trẻ đâu.”
“Anh cứ gạt em.” Nhan sắc của cô đã qua thời kỳ đỉnh cao từ lâu rồi, chỉ là bình thường cô chăm sóc rất tốt, cứ như những bà chủ dùng đồ mà không cần nhìn giá.
“Mới có hai mươi chín tuổi, đương là độ tuổi đẹp nhất.”
Nhờ xem nhiều truyện tình cảm mà EQ của Hoắc Dực Thâm cũng tăng lên: “Cho dù em có trông như thế nào, thì ở trong trái tim anh em đều là người đẹp nhất, lúc nào cũng là dáng vẻ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”
Dáng vẻ lần đầu tiên gặp mặt? Mãi mãi 19 tuổi.
Lúc đó thật tốt biết bao, khi ấy cô còn rất trẻ!
Khương Ninh nhìn về phía Hoắc Dực Thâm: “Anh Hoắc, hình như anh già rồi.”
Hoắc Dực Thâm sờ sờ khuôn mặt của mình, từ lúc hai mươi tuổi anh đã gặp được cô, đến hiện tại đã hơn ba mươi tuổi, hai người đang trong độ tuổi đẹp đẽ nhất. Thế nhưng họ lại gặp phải thiên tai tận thế, ngày nào cũng cầu mong sống sót, không giống như những cặp đôi hẹn hò bình thường, nhận giấy chứng nhận kết hôn và cho cô một hôn lễ hoành tráng.
Nghĩ lại, đúng thật là đã thiệt thòi cho cô.
“Già lắm à?” Anh chưa bao giờ để ý đến khuôn mặt của mình, đột nhiên bị cô phàn nàn về điều đó, anh chợt cảm thấy da mình thô ráp quá.
À, mấy ngày anh không cạo râu rồi, hình như buổi tối đã đâm vào mặt cô.
Khương Ninh cười nói: “May mắn là chúng ta đã trưởng thành hơn, chững chạc hơn.”
Anh đã trải qua nhiều thăng trầm, lại có sự quyến rũ, chín chắn của một người đàn ông ở tuổi ba mươi.
Một người đàn ông như vậy chỉ càng quyến rũ hơn thôi!
Hai người nhìn nhau, tình cảm hiện rõ trong ánh mắt.
Đậu Đậu bị lãng quên giả vờ nhìn đi nơi khác, đồng thời cô bé cũng kéo đầu của Cola qua.
Suỵt, đừng nhìn, chúng ta sẽ bị phát hiện đó.
Nhờ Hoắc Dực Thâm có EQ cao an ủi, Khương Ninh đã bớt lo lắng hơn, còn dương dương tự đắc nói với anh: "Vợ anh là đẹp nhất, anh có vui không?”
Ở bên cô đã lâu, Hoắc Nhất Thâm đã quen với việc đáp lại: “Ừ, chồng em cũng là người đẹp trai nhất.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, thế nhưng trong lòng họ chỉ cảm thấy trống rỗng.
Đậu Đậu vừa mới nghe được câu nói của Vương Mỹ Lệ, Tần Mục với bọn họ đã bị lạc nhau.
Không biết bây giờ cậu ấy ra sao rồi? Đây là người bạn duy nhất của cô bé.
Tuy Đậu Đậu lo lắng nhưng không biểu hiện ra mặt.
Khương Ninh ngồi xổm xuống nghiên cứu nước biển được lọc: “Lọc sạch sẽ thật sao?”
Hoắc Dực Thâm không chắc chắn: “Hay là chúng ta cất nó vào trong không gian, giữ lại để trồng cây tưới nước, còn chúng ta uống nước bình thường?”
Đó là điều tất nhiên. Khương Ninh không muốn gặp vấn đề gì sau khi uống nó trong một thời gian dài.
Cô tin rằng căn cứ sẽ đảm bảo an toàn nhất có thể, nhưng giờ ai mà biết được trong đại dương có bao nhiêu virus viễn cổ, liệu họ có thể tiêu diệt một trăm phần trăm hay không.
Cô cất nước vào không gian. Sau đó, Khương Ninh lại lấy một bữa tối tương đối nhẹ nhàng từ trong biệt thự ở trong không gian ra, đặt trong vườn đất đen, đợi đến khi gần nguội mới đi ra ngoài ăn.
Không khí trong biệt thự vẫn rất trong lành nên mùi đồ ăn nóng rất dễ lan tỏa.
Thảm họa thiên nhiên nhiều năm như vậy, sự khao khát của con người đối với lương thực đã trở thành bản năng. Bây giờ, khứu giác của họ còn thính hơn cả chó, thậm chí chỉ cần là có mùi thơm là họ có thể ngửi thấy.
Ăn xong đồ ăn đã hơi nguội, Đậu Đậu còn không quên dùng giẻ lau chùi phòng để đảm bảo đồ dùng không bị ám mùi.