Mặt trời trên biển cũng đã lặn, trời tối rất nhanh.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Khương Ninh nhanh chóng thu dọn sofa giường, bàn ghế các kiểu.
Thánh diễn sâu - Đậu Đậu bèn ngồi xổm xuống, trải chăn lên, định tối đi ngủ.
Khương Ninh mở cửa ra, cô nghe thấy tiếng “hì hì” ở ngay trước mặt, khiến cô sợ đến mức vô thức rút dao ra định chém vào cổ hắn ta.
“Chị, là em.”
Âm thanh quen thuộc vang lên
Khương Ninh kinh ngạc, tiếng “hì hì” ở trước mặt không ngờ lại là tên xấu xí.
Tên xấu xí vốn đã gầy, nhưng không ngờ bây giờ hắn ta đã trở thành một bộ xương.
Trong đêm tối, đúng là muốn hù chết người ta!
Hắn ta có thể sống mà không bị ăn đòn, đúng là kỳ tích.
Khương Ninh cũng không nhịn nổi: “Sao anh lại thành ra như thế này?”
Tên xấu xí đã quen biết người chị này gần mười năm, bây giờ cô vẫn trẻ trung, xinh đẹp như vậy. Gương mặt kia dường như đã bị năm tháng bỏ quên, cô cứ như một đóa hoa hồng xinh đẹp, nở rộ trong thiên tai, khiến người ta phải ngắm nhìn, không thể rời mắt.
Từ khi họ tạm biệt nhau ở khu biệt thự cho đến nay cũng chưa đến một năm, nhưng hắn ta lại cảm thấy cứ như xa cách mấy thế kỷ.
Nghe được giọng nói quan tâm của chị gái, tên xấu xí cũng không nhịn được, hốc mắt ươn ướt, giọng nói nghẹn ngào nức nở: “Chị ơi.”
Chị ơi, chị là người chị duy nhất của tôi.
Khương Ninh né người để cho hắn ta vào: “Sao lại khóc thút thít như con gái thế?”
Không còn cách nào khác, cũng đã lâu tên xấu xí không gặp người quen nên nhất thời có rất nhiều hồi ức hiện về trong tâm trí.
Khi người thân gặp nhau, ít nhất cũng phải nói chuyện gia đình. Mấy người họ ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Trong phòng trống rỗng, Khương Ninh giải thích: “Hôm nay mới đến, không kịp trang trí, bây giờ anh đang làm gì vậy?"
Tên xấu xí cứ như là người hầu của vợ, dù hắn ta có đau khổ, có mệt mỏi đến đâu thế nhưng hắn ta cũng vẫn chỉ hận không thể đưa cái mạng này cho Vương Mỹ Lệ.
Nhưng bây giờ Vương Mỹ Lệ biến thành một bộ xương rồi, có thể thấy tên xấu xí đã đi đến bước đường cùng.
Tên xấu xí cảm thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang: “Chị, tôi đang làm công việc cũ.”
Nhìn thấy chị gái, hắn ta không khỏi nghĩ đến những ngày tháng sau khi chia xa.
Vệ tinh bất ngờ va vào núi, ông chủ không thể biến nhiều vật tư thành lương thực nên đành phải bỏ hết những gì không thể mang theo bên mình.
Một nhóm người đi theo ông chủ, mang theo vật tư gấp gáp sơ tán khỏi thành phố Phượng. Thế nhưng không ngờ giữa đường họ lại gặp phải bão cát, vật tư mất hơn một nửa, còn có người bị thương.
Xe ô tô thì bị hỏng, cộng thêm thời gian dưỡng thương, may sao sau đó lại gặp được một nhóm quân nhân.
Vì vậy, họ đã đi theo chính phủ đến định cư tại căn cứ chính phủ ở thành phố Gia.
Trên đường đi, lương thực đã bị tiêu hao rất nhiều, sau khi giao lương thực cho căn cứ xong thì số còn lại chẳng đáng bao nhiêu.
Tuy nhiên, đầu óc của ông chủ lại rất linh hoạt, hơn nữa bọn họ đều là những tay buôn giàu kinh nghiệm. Cho dù trong tay không có nhiều vật tư thì bọn họ tin rằng sớm muộn gì cũng sẽ lấy lại được.
Nhưng căn cứ chính phủ lại quá lớn, các thế lực đan xen, các tầng lớp xã hội đều có ô dù bảo vệ.
Họ đến quá muộn, vừa đến mà đã cướp mất công việc của người khác thì sau đó phải chịu sự trả thù ác ý.
Thậm chí, ông chủ còn bị đánh gãy răng phải nuốt máu xuống. Sau rất nhiều nỗ lực, cuối cùng họ cũng đã vượt qua được mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. Đúng lúc hắn ta chuẩn bị thi triển tài năng thì không ngờ các mảng kiến tạo đã va chạm vào nhau.
Lúc đó, bọn họ lại ba chân bốn cẳng chạy, nhiều vụ giẫm đạp xảy ra.
Hắn ta bảo vệ vợ con, đợi đến khi trốn đến nơi an toàn thì nhận ra là không thấy ông chủ và những người khác đâu.
Gia đình họ đã di cư theo nhóm và may mắn thay, cuối cùng họ đã lên được đoàn tàu của thành phố Gia.
Đây là hy vọng, cũng là sự khởi đầu của ác mộng.
Trên tàu có rất nhiều người, nhưng vật tư vô cùng khan hiếm, mọi người chen chúc nhau, ngay cả không gian để trở mình thôi cũng không có.
Tên xấu xí rất khôn, Vương Mỹ Lệ cũng rất lợi hại, trong lúc chạy trốn mà họ có thể giấu được nhiều vật tư như vậy…