Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 901 - Chương 902

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 902 -

Biết hắn ta đang khó khăn, sao Khương Ninh có thể nhận không được: "Cho anh thuốc chỉ là việc nhỏ, cho dù tôi không cho thì các anh cũng có thể đợi chính phủ phát."

"Chị, chị chính là chị ruột của tôi."

Chuyện tên xấu xí nghèo túng là thật, nhưng hắn ta vẫn rất hiểu nhân tình thế thái: "Hiếm khi có cơ hội báo đáp chị, nếu chị không nhận thì tôi thấy áy náy lắm."

"Chuyện này là chuyện khác, những thứ này không dễ tìm, nếu anh nhất định muốn tặng không thì mang về đi."

Thấy cô kiên quyết, tên xấu xí bèn nhượng bộ: "Vợ con tôi sức khỏe không tốt, hay là lấy những thứ này để trả tiền khám bệnh?"

Khương Ninh không hiểu: "Hình như căn cứ có bác sĩ."

"Đi khám bệnh phải nộp lương thực, hơn nữa khám rồi cũng vô ích."

Thực ra đây chỉ là cái cớ của tên xấu xí, thiên tai kéo dài nhiều năm như vậy, ai mà chẳng bệnh tật đầy mình.

Đi khám bệnh chỉ thêm phiền não.

Khương Ninh không phản đối: "Tôi không biết nhiều, nhưng có thể thử xem."

Nhận đồ rồi, cô theo hắn ta đến 351.

Ba người chen chúc trong một căn phòng chưa đầy bốn mét vuông, chỉ đủ chỗ cho một cái giường, còn chất đầy vật tư buôn bán, chật đến mức không có chỗ đặt chân.

Nhưng Vương Mỹ Lệ biết dọn dẹp, cô ấy đã tìm chút vật liệu làm thành gác xép, chất hết đồ lên nóc nhà.

Người bình thường hoàn toàn không thể đi thẳng lưng qua cửa, khó khăn đến mức chỉ có thể ngồi xổm để ra vào.

Dù vậy, đối với những người đã lênh đênh trên biển mấy tháng trời thì như vậy đã là quá đủ rồi.

Để vợ con chịu khổ cùng mình, tên xấu xí thấy áy náy lắm.

Cho dù phải bán thận, hắn ta cũng sẽ cố gắng kiếm tiền, sau này cho vợ ở nhà đẹp.

Không muốn cô phải chịu đựng, tên xấu xí vội nói: "Mỹ Lệ, em đưa con ra ngoài ngồi đi."

Vương Mỹ Lệ đưa con ra ngoài.

Đứa con đã chết là đứa lớn, đứa nhỏ mới mười một tuổi, lúc thiên tai ập đến thì đứa bé mới biết nói.

Thiên tai mà phải nuôi con thì cũng không phải chuyện dễ dàng, dù Khương Ninh có vật tư đầy đủ cũng thấy vất vả, huống chi tên xấu xí còn phải nuôi hai đứa con.

Đứa trẻ mười một tuổi có thân hình gầy gò, đầu to, bước đi loạng choạng.

Khương Ninh không dám đến quá gần, sợ vô tình đụng phải đứa trẻ thì cái đầu kia sẽ rơi bịch xuống.

Thực ra kiểm tra hay không cũng như nhau, đều là bệnh thông thường của thiên tai.

Thiếu máu, suy dinh dưỡng, thiếu vitamin và khoáng chất gây ra nhiều loại bệnh, nghiêm trọng hơn có thể dẫn đến suy đa tạng.

Bệnh của cả nhà ba người họ dù có viết mấy tờ giấy cũng không hết, nếu không cải thiện mà để lâu dài thì dễ bị tổn thọ.

Bây giờ điều kiện có hạn, Khương Ninh không có cách nào tốt hơn, đành dạy Vương Mỹ Lệ cách xoa bóp huyệt đạo, có thể làm giảm hoặc phòng ngừa nhiều bệnh.

Tên xấu xí mừng lắm, không hổ danh là chị gái mình.

Không thể dạy hết trong một lúc được, nếu như cô dạy nhiều thì cũng sợ Vương Mỹ Lệ không nhớ hết, mất khoảng nửa tiếng mới xong: "Chờ tôi tập thành thạo rồi lại đến tìm chị học cái mới."

Tên xấu xí động viên vợ: "Cố gắng học hỏi, đợi sau này căn cứ ổn định, chúng ta có thể mở một tiệm mát xa rồi có thể kiếm sống bằng nghề này."

Vương Mỹ Lệ sửng sốt: "Thật sao?"

"Thật, chúng ta sẽ sống tốt hơn thôi."

Cô ấy thường chìm đắm trong nỗi đau mất con, có lúc ngẩn ngơ cả mấy ngày.

Tên xấu xí cũng đau buồn, nhưng hắn ta là trụ cột gia đình, không thể nào gục ngã được.

Khương Ninh phụ họa: "Sẽ tốt hơn thôi, đến lúc đó mở cả chục cửa hàng luôn."

Vương Mỹ Lệ mỉm cười: "Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng."

Trở về phòng, Khương Ninh đóng cửa lại, ba người một chó đi vào không gian tắm rửa thay đồ.

Lúc ra ngoài, Đậu Đậu đã nghỉ sớm, cô bé muốn dùng trạng thái tốt nhất để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ngày mai.

Khương Ninh ngồi trên ghế sofa, cầm khăn lau tóc ướt, bàn bạc: "Nhà tên xấu xí ai cũng bị nhiều bệnh, anh thấy em nên cho họ ít thảo dược để điều trị, hay là lấy vật tư để bù cho những thứ hôm nay?"

Bình Luận (0)
Comment