Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 902 - Chương 903

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 903 -

Khương Ninh không nói với tên xấu xí vì sợ hắn ta lại kiên quyết không nhận.

Nhưng Vương Mỹ Lệ sẽ nhận, bất kể vì gia đình hay vì con cái.

"Cho lương thực đi." Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một chút: "Cơ thể suy nhược quá nghiêm trọng, không phải chỉ cần vài liều thuốc là có thể lập tức khoẻ lại được, cho dù có điều dưỡng thì hiệu quả cũng không đáng là bao.”

“Trong không gian có khá nhiều hạt giống thảo dược, em có thể cho họ một ít, để họ tự trồng là được."

Khương Ninh thấy cũng được: "Được, vậy ngày mai em sẽ cho họ một ít."

Sáng sớm thức dậy, sợ bị so sánh với đồng nghiệp, Đậu Đậu chọn một bộ quần áo cũ nát, cố ý cọ xuống đất rồi lại bôi trát thêm chút bùn.

Khương Ninh vừa cười vừa vò đầu cô bé thành cái tổ quạ: "Giống thôn nữ rồi đấy."

Đậu Đậu vẫn thấy chưa đủ: "Chị dâu, chị làm em trông già dặn hơn chút nữa đi."

Thôi, trẻ là chuyện tốt, ai lại đi phỏng vấn còn muốn già dặn hơn, Khương Ninh chỉ ước mình có thể trẻ ra vài tuổi.

Cô bôi mặt cô bé từ trắng trẻo thành màu vàng đất, vẽ thêm vài vết nám, giày vải rách đến mức lộ cả ngón chân: "Được rồi, làm nữa thì thành bà thím mất."

Cuối cùng, Đậu Đậu cũng hài lòng, xuống tầng đến phòng quản lý chờ phỏng vấn.

Khi trẻ con lớn rồi thì chúng sẽ có chính kiến và lập trường riêng, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm sợ cô bé căng thẳng nên không đưa đi.

Trong không gian vẫn không ngừng sản xuất, vốn dĩ cũng không cần Đậu Đậu đi kiếm thêm tiền và lương thực. Nhưng cô bé lớn rồi thì phải hòa nhập với xã hội, phải trải qua thử thách mới có thể trưởng thành.

Lúc này đây, Khương Ninh thấy hơi xót xa như một bà mẹ già.

Cô ngồi trên ghế sô pha, đọc sách y học để giết thời gian.

Hai tiếng sau, Đậu Đậu chạy lên lầu: "Anh chị ơi, em phỏng vấn xong rồi, ngày mai có thể đi làm."

Khương Ninh vui mừng thay cô bé: "Đậu Đậu giỏi quá."

Thấy Hoắc Dực Thâm không nói gì, cô dùng chân huých anh.

Hoắc Dực Thâm nhận được ám hiệu, thử khích lệ: "Khá đấy."

Cô gái nhỏ cười tươi như hoa, vui vẻ nói: "Mấy chục người đến phỏng vấn, chỉ chọn có năm người, em là người đầu tiên được nhận."

Khu vườn trên bến cảng khá rộng, được bao quanh bằng kính, lương thực chính là khoai tây và khoai lang, còn trồng thêm đủ loại rau cải và thảo dược các loại.

Từ nhỏ Đậu Đậu đã theo Khương Ninh nên cô bé không chỉ hiểu biết về dược lý mà việc trồng thảo dược đối với cô bé cũng không phải chuyện khó, lúc phỏng vấn cô bé đối đáp trả lời rất trôi chảy nên đã được nhận ngay.

Nhưng, khuôn mặt cô bé nhanh chóng xị xuống, giọng điệu mang theo sự tủi thân: "Nhưng mà họ muốn em vào tổ nuôi giòi."

"Phụt..." Khương Ninh đang uống nước bị sặc: "Nuôi, nuôi giòi?"

Hoắc Dực Thâm cau mày: "Nuôi thế nào?"

"Cắt nhỏ cây khoai tây và phân bón ủ thành phân..."

Khương Ninh không thể chấp nhận được: "Đậu Đậu, hay là đợi thêm một thời gian nữa, có lẽ sẽ có công việc khác."

Đậu Đậu tủi thân là sự thật, nhưng cô bé vẫn muốn thử, vừa khua tay vừa nói: "Họ đều có thể làm được, em cũng muốn thử, nếu không được thì em sẽ nghỉ việc."

Khương Ninh nghĩ ngay: "Hay là, tặng cho người phỏng vấn một ít đồ, nhờ họ đổi cho em một công việc khác nhẹ nhàng hơn."

Ai ngờ đúng là cùng một mẹ sinh ra, Đậu Đậu và Hoắc Dực Thâm đều cứng đầu như nhau: "Chị dâu, em muốn dựa vào năng lực của chính mình."

Được rồi, Khương Ninh không ngăn cản, có một số việc phải tự mình trải qua mới hiểu được.

Dù sao thì Đậu Đậu cũng có việc làm rồi.

Hơn nữa lại ngay gần nhà, một ngày ba bữa, cô bé đều có thể về ăn cơm.

Để ăn mừng, họ quyết định ăn một bữa thịnh soạn.

Mấy ngày nay họ đều ăn đồ nhạt nhẽo vô vị, nay Khương Ninh quyết định ăn lẩu.

Vào không gian rất tốn thời gian, thôi thì họ sẽ lên tàu ngầm.

2688 chính là bảo bối sinh tồn trên biển, để ở khu A khiến họ không thấy yên tâm nên phải thường xuyên trông chừng.

Vì vậy, ba người cõng chó con ra ngoài, chèo thuyền cao su đến khu A.

Bình Luận (0)
Comment