Để tìm được nơi thích hợp cho việc định cư, căn cứ quân sự phía Đông đã phải trả giá rất đắt.
Lượng nhiên liệu đã sử dụng quá nhiều nên họ chỉ còn cách cắt giảm các hoạt động khác như không quân và tàu thuyền, dành vật tư quan trọng cho các dự án xây dựng lớn.
Cùng với việc tàu ngầm liên tục cập bến, căn cứ đã giao nhiệm vụ tìm kiếm người may mắn còn sống sót cho tàu ngầm được trang bị năng lượng hạt nhân.
Lưu Thành và những người khác đều đã nhận nhiệm vụ, trong thời gian này họ đều tuần tra trong phạm vi năm trăm hải lý, khi gặp đồng bào thì hướng dẫn họ đến đây.
Lần này họ vào bờ là để nghỉ ngơi.
Sau khi chia tay 2688, 1926 lại lập tức hướng ra khơi mà đi, trên hành trình ấy đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Nếu không có vật tư do 2688 cung cấp, đặc biệt là thảo dược quý giá thì họ chưa chắc đã có thể đến Ngôi Nhà Mới một cách an toàn.
Vừa đi vừa trò chuyện, niềm vui đoàn tụ khiến mọi người rạng rỡ hẳn lên.
Đến khu A, Lưu Thành và những người khác đến khu báo cáo nhiệm vụ, còn Khương Ninh và những người còn lại thì đến quầy tư vấn.
Vào thời điểm khi mà da thịt được xem là tiêu chuẩn của cái đẹp thì trí nhớ của nhân viên rất tốt, vừa liếc mắt đã nhận ra cô: "Không phải cô mới đến hỏi hôm qua sao? Không có ai đến cả."
Mỗi ngày đều có rất nhiều người đến tìm người thân, họ mang theo hy vọng mà đến, nhưng lại ra về cùng sự thất vọng, cũng có những người được đoàn tụ với người thân, nhưng thực sự rất ít.
"Tôi đã đăng ký giúp cô. Nếu có tin tức của họ thì chúng tôi sẽ thông báo cho cô ngay."
Lưu Thành và những người khác ở khu B2, sau khi bàn giao xong thì họ đi thuyền trở về.
Khương Ninh và những người còn lại cũng có thuyền cao su nên họ cứ thong thả chèo thuyền.
Trở về tầng 3, trùng hợp họ lại nhìn thấy Vương Mỹ Lệ đang thu dọn chậu trồng cây, Khương Ninh gọi cô ấy đến chỗ vắng vẻ, đưa 5 cân bột ngô và hạt thảo dược qua nói: "Đây là vật tư trao đổi tối qua."
Vương Mỹ Lệ ít khi tiếp xúc với cô, nhưng tên xấu xí cứ ba câu là nhắc tới "chị", hơn nữa số vật tư hôm qua hắn ta đã nói là tặng.
Tên xấu xí sẽ không muốn nhận, Vương Mỹ Lệ cũng là người biết ơn, nói là để trừ vào tiền thuốc thang cho cô ấy và con trai.
Khương Ninh biết cô ấy muốn từ chối: "Cứ nhận đi, bên trong có hạt thảo dược, nếu thấy tôi cho nhiều quá thì đợi thảo dược lớn lên thì chia cho tôi năm phần là được."
Đâu đâu cũng có tai mắt, đẩy qua đẩy lại dễ xảy ra chuyện.
Vương Mỹ Lệ kinh ngạc, cô ấy biết thảo dược quý giá thế nào, cũng hiểu rõ rằng trong nhà mình thực sự cần lương thực.
Đừng nhìn vẻ ngoài đanh đá ấy, thực ra cô ấy cũng là người có tình nghĩa: "Được, đợi thảo dược trồng lớn thì tôi chia cho chị sáu phần."
Sợ bị người khác phát hiện, Vương Mỹ Lệ vội nhận lấy bột ngô nhét vào trong quần áo giấu đi: "Khương Ninh, cảm ơn chị."
"Không cần khách sáo, tương lai tôi cũng là người được lợi."
Ba cân khoai lang hoặc khoai tây khô nhiều xơ thì ăn không được mấy bữa, cho nên họ lại phải xay thành bột nấu cả tháng, loãng đến mức có thể soi gương.
Vương Mỹ Lệ về nhà, dùng nước nóng pha bột ngô cho con trai, vừa lau nước mắt vừa giục: "Ăn đi, ăn nhanh lên, không được để người khác ngửi thấy mùi."
Cậu bé rất đói, một bát bột ngô chỉ ăn mấy miếng đã hết sạch, còn liếm sạch cả bát: "Mẹ, sao mẹ không ăn?"
"Mẹ chưa đói." Vương Mỹ Lệ dặn dò con trai: "Trong nhà ăn gì cũng không được nói với người khác biết chưa."
Cậu bé sợ đói: "Mẹ, ngày mai còn được ăn không?"
"Được, ngày mai mẹ lại làm cho con."
Trời tối, tên xấu xí lại mang một ít đồ về, hắn ta móc từ trong quần ra 1 cân khoai lang khô đã đập vụn: "Hôm nay đổi được, cho em và con ăn, mỗi bữa ăn nhiều một chút đừng tiết kiệm quá."
Nhìn cái đầu trọc lóc của hắn ta, Vương Mỹ Lệ không nói gì, nấu cho hắn ta một bát cháo đặc.