Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 905 - Chương 906

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 906 -

Tên xấu xí đau lòng, ăn mấy miếng rồi đẩy trả lại cho cô: “Anh ăn ở bên ngoài rồi, em và con ăn đi."

"Ăn đi, chị anh cho 5 cân bột ngô và thảo dược."

Tên xấu xí kinh ngạc, chị hắn ta sao lại...

Nhìn dáng vẻ gầy gò của vợ và con trai, lời nói đến miệng hắn ta lại nuốt xuống: "Cho thì cho, lúc đó anh sẽ tìm đồ tốt trả lại cho chị ấy."

Hắn ta nhẩm tính rồi để ý đến thảo dược, nói: “Em có thể trồng được không? Bây giờ thảo dược rất được ưa chuộng, nếu trồng được nhiều thì anh sẽ mang ra ngoài đổi lấy lương thực."

“Để em thử xem, nếu không được thì tìm người ở vườn ươm học."

...

Đậu Đậu dậy sớm, tràn đầy hy vọng và mong chờ vào công việc mới, nhưng nghĩ đến môi trường nuôi giòi, trong lòng cô bé lại hơi hụt hẫng.

Sau khi ăn bánh bao uống sữa đậu nành, Hoắc Dực Thâm đưa em gái ra cửa: "Làm việc cho tốt nhé."

Đậu Đậu đeo túi, xuống lầu đi đến khu vườn ươm.

Khương Ninh vừa vuốt ve chó vừa đọc sách y học, Hoắc Dực Thâm xuống lầu đi lấy bùn biển trồng khoai tây.

Buổi sáng trôi qua trong nháy mắt, Khương Ninh lấy đồ ăn đã nguội bớt từ trong không gian ra, chờ Đậu Đậu về.

Dù chó con thèm muốn chết thì cô cũng không cho ăn.

Ai ngờ đợi nửa tiếng, Đậu Đậu mới thò nửa cái đầu ra, vẻ mặt cực kỳ tủi thân: "Chị dâu."

Khương Ninh vừa định hỏi ai bắt nạt cô bé, ai ngờ lại ngửi thấy mùi lạ, vội vàng bịt mũi: "Hoắc Dực Thâm, anh bị tiêu chảy à?"

Phòng nhỏ hẹp, chỉ cần đánh rắm là cả phòng đều có mùi.

Hoắc Dực Thâm bị vu oan vừa định giải thích, nhưng ngay sau đó lại phản ứng lại: "À... Ừ...."

Đậu Đậu sắp sửa bật khóc, nhất quyết không chịu vào.

Khương Ninh phản ứng chậm chạp: "..."

Ngày đầu tiên đi làm, công việc của cô bé là khuấy "thức ăn", Đậu Đậu bịt mũi nôn mấy lần, trưa tan làm còn đi rửa tay rửa chân mấy lần, nhưng vẫn còn mùi.

Quần áo đều ám mùi rồi, nhưng cô bé lại không mang quần áo thay.

Khương Ninh hoàn hồn, kéo Đậu Đậu vào nhà, đóng cửa rồi chạy vào không gian: "Có gì to tát đâu, tắm rửa thay quần áo là được."

Tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Mùi lạ không còn, nhưng thị giác của Đậu Đậu đã bị “tổn thương”, dù nhìn thấy đầy bàn đồ ăn ngon mà không có cảm giác thèm ăn: "Anh trai, chị dâu, em không đói."

Họ cũng từng là dân văn phòng, ai mà chưa từng trải qua nỗi đau khi lý tưởng va chạm với thực tế.

Khương Ninh ra ngoài kiếm sống, không biết đã phải chịu bao nhiêu ánh mắt khinh thường, thậm chí còn lén lút khóc.

Chỉ có thể nói, quen rồi thì sẽ ổn thôi.

Đã lựa chọn thì phải đối mặt.

Khương Ninh không an ủi cô bé, càng không thể khuyên cô bé nghỉ việc.

Nếu ngay cả chút khổ này cũng không chịu được, gặp khó khăn là trốn tránh, cứ nghĩ nhà mình có mỏ thì sau này gặp chuyện khó khăn hơn liệu cô bé có quen thói lùi bước không?

Gia đình là nhân tố lớn trong việc quyết định sự hình thành nhân cách và xây dựng tam quan, rèn luyện trong môi trường làm việc là điều tất yếu.

Đậu Đậu ở độ tuổi này, chính là thời điểm thích hợp để bồi dưỡng nhân cách và tam quan.

Không biết cô có nghĩ như vậy không, còn Hoắc Dực Thâm lại càng nghĩ càng thấy đúng.

Mùi hôi thì sao, hiện giờ cuộc sống đã đói khát đến nỗi không màng sống chết, biết bao người may mắn còn sống sót ngoài kia muốn ăn mà không có cơ hội.

Hai người nhìn nhau, rất ăn ý không nói gì.

Đậu Đậu không ăn cơm, uống chút nước rồi đi nghỉ.

Đến khi hết giờ nghỉ trưa, cô bé mang thêm một bộ quần áo, không quên mang theo bình nước quân dụng của mình: "Anh trai, chị dâu, em đi làm đây."

Khương Ninh dặn dò cô bé khi làm việc phải chú ý, đối xử với đồng nghiệp phải niềm nở, gặp chuyện đừng sợ hãi.

"Vâng, em biết rồi."

Hoắc Dực Thâm tiễn em gái ra cửa, trở về phòng có chút lo lắng: "Không biết Đậu Đậu có kiên trì được không."

Mấy năm nay, cô bé luôn được ăn ngon mặc đẹp, anh thực sự lo cô bé không kiên trì được.

Khương Ninh cũng lo lắng, nhưng chim non lớn rồi phải bay, đến lúc phải buông tay thì phải buông tay: "Chúng ta cứ quan sát trước."

Hai người tiếp tục ở lì trong nhà, một buổi trưa trôi qua rất nhanh.

Đậu Đậu tan làm về đi rất nhẹ nhàng, gọi chó con đến bên cạnh, vừa lúng túng vừa ngượng ngùng nói: "Cola, mày ngửi thử xem tao có hôi không?"

Bình Luận (0)
Comment