Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 906 - Chương 907

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 907 -

Chó con ngửi ngửi quần áo của Đậu Đậu, lập tức vừa lùi lại vừa lắc đầu, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường.

Chao ôi, không thể nuôi Tiểu Đậu nữa rồi!

Đậu Đậu cảm thấy tổn thương sâu sắc, cô bé buồn bã vô cùng.

Khương Ninh tiến lên kéo tai chó con: "Đi đi đi, đi chỗ khác chơi, chỉ biết bắt nạt Đậu Đậu."

Mắng chó con xong, nhìn Đậu Đậu đang ủ rũ mà cô thấy vừa buồn cười vừa bất lực: "Có mùi gì đâu, chị với anh trai em đều không ngửi thấy, Cola trêu em đấy."

Đậu Đậu lại ngửi quần áo mấy lần, tâm trạng mới dần tốt hơn một chút: "Cola, mày hư quá."

Chó con vẫy đuôi há miệng, cắn ống quần của Đậu Đậu.

“Lại đây, lại chơi nào.”

Buổi trưa đói bụng, dù không thèm thì cũng phải ăn, lượng thức ăn chỉ bằng một nửa ngày thường.

Tuy khu B có hệ thống lọc nước biển, nhưng nước ngọt vẫn rất khan hiếm. Một ngày mỗi người chỉ được nửa thùng nước, hơn nữa còn có giờ giới rất nghiêm ngặt.

Nếu họ muốn tắm thì phải tích trữ nước, tầng một có nhà tắm công cộng và nhà vệ sinh.

Nguồn nước khan hiếm, dùng để tắm rửa quá lãng phí, có thể lau người là tốt lắm rồi, nước thừa có thể lấy ra giao dịch.

Để tiết kiệm thời gian và không gian, ba người một chó đều có quy định, sau khi ăn cơm và vệ sinh cá nhân xong thì cùng vào tắm, nhanh chóng hoàn thành, không được quá nửa tiếng.

Chó con không tắm, chạy nhảy rất thoải mái ở vườn đất đen dưới lầu.

Nếu bẩn thì đợi bọn họ ra ngoài rồi tắm cho nó, đổ nước bẩn vào không gian là được.

Lau khô tóc, Hoắc Dực Thâm quan tâm hỏi: "Đậu Đậu, đi làm thế nào rồi?"

Đừng hỏi, nếu hỏi rồi thì cô bé có cảm giác thở ra thôi cũng toàn là mùi hôi.

Vừa mới bước vào xã hội, tam quan của Đậu Đậu đã bị sụp đổ: "Anh ơi, tổ nuôi giòi có người ăn vụng."

Ăn vụng? Khương Ninh suýt thì sặc.

"Họ rửa sạch giòi, nhân lúc tổ trưởng không chú ý thì lén nhét vào miệng."

Nghĩ đến cảnh tượng đó thì Đậu Đậu lại muốn nôn.

Hoắc Dực Thâm không bình phẩm người khác: "Em phát hiện họ ăn vụng, em đã làm thế nào?"

Đậu Đậu do dự: "Em giả vờ không nhìn thấy."

"Tại sao?"

"Ăn vụng là không đúng, nhưng họ quá gầy. Chắc chắn là ngày nào họ cũng bị đói." Đậu Đậu có quan điểm riêng: "Nếu có thể lựa chọn và không đói bụng như thế thì họ chắc chắn sẽ không ăn vụng."

Bởi vì, thật sự rất ghê tởm.

Đậu Đậu đã từng đói bụng, đến tận bây giờ cô bé vẫn không quên được cảm giác đó.

Chuyện liên quan đến tính mạng, đừng nói là ăn giòi, còn có rất nhiều người ăn cả cừu hai chân*.

*Đây là một thuật ngữ dùng để chỉ về “thịt người phụ nữ”. Sở dĩ cụm từ này được xuất phát từ việc phụ nữ người Hán đã trở thành “thức ăn di động” cho quân đội, thời đó cho rằng thịt của phụ nữ trẻ còn ngon hơn cả thịt cừu nên mới gọi là “cừu hai chân”.

Hơn nữa, lần đầu tiên cô bé đi làm đã có thể phát hiện ra họ ăn vụng, nếu tổ trưởng để ý thì làm sao có thể không phát hiện ra?

Chỉ là việc họ ăn vụng cũng không quá đáng nên mới mắt nhắm mắt mở mà cho qua thôi.

Cô bé không cần thiết phải đi vạch trần người khác, nếu không thì sẽ rước họa vào thân.

Hoắc Dực Thâm rất hài lòng với câu trả lời của Đậu Đậu: "Đậu Đậu, nếu là thời bình thì họ làm như vậy là sai, nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, họ làm như vậy là để sống sót. Dù là sai thì cũng có thể thông cảm được, miễn là không ảnh hưởng đến em, em có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua, không cần thiết phải gây thù với họ."

Được anh trai công nhận, Đậu Đậu mới thở phào nhẹ nhõm: "Vâng."

Suy nghĩ của Đậu Đậu cũng khiến Khương Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Đúng sai trước thiên tai tận thế không còn quan trọng nữa, người may mắn còn sống sót thì phải dùng mọi cách chỉ để sống sót, miễn sao không đe dọa đến mình là được.

Mấy năm nay, coi như hai người đã dạy dỗ thành công.

Hoắc Dực Thâm nhân cơ hội hỏi: "Có định làm công việc này tiếp không?"

Đậu Đậu suy nghĩ một chút: "Anh ơi, em có thể."

Anh trai rất vui mừng: "Đậu Đậu, sinh tồn chưa bao giờ là dễ dàng, chúng ta có thể bình yên là vì có người đang gánh vác phía trước.

Chúng ta có thể sống trong căn cứ, tiền thuê nhà hoặc đồ ăn có thể nợ, mỗi ngày còn được phát nước ngọt đều nhờ tổ quốc đã sớm có kế hoạch. Em xem những người may mắn còn sống sót khác mà chúng ta gặp trên biển, họ có được như này không? Có quốc gia mới có nhà, nhưng chúng ta không thể vì có quốc gia chống lưng mà có thể tùy tiện nằm không hưởng thụ thành quả của người khác, lỡ như một ngày nào đó quốc gia không còn chống đỡ được thì sao? Chúng ta phải cùng đồng hành với quốc gia, có sự vất vả trả giá của mỗi người may mắn còn sống sót, quốc gia mới có thể ngày càng hùng mạnh."

Đậu Đậu rất nghiêm túc: "Vâng, em biết rồi."

Bình Luận (0)
Comment