"Tất nhiên, trong công việc gặp áp lực hoặc không vui, cũng đừng giấu mà không nói. Chúng ta là một gia đình, có chuyện gì phải nói ra ngay, anh và chị dâu sẽ nghĩ cách cho em."
Nói chuyện với anh trai, Đậu Đậu càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình: "Anh ơi, em có thể làm tốt công việc này."
Nuôi con không dễ, đợi hai đứa ngủ say, Hoắc Dực Thâm ghé vào tai Khương Ninh nói nhỏ: "Ngày mai anh đi tìm việc, phải làm gương cho Đậu Đậu, khỏi phải ở nhà ăn uống suốt ngày, dạy hư con bé thì không tốt."
Khương Ninh hôn anh một cái, thưởng cho hành động của anh: "Vâng, anh Hoắc giỏi lắm."
Anh ra ngoài làm việc chăm chỉ thì cô nhất định phải nằm chờ.
Ngày hôm sau, Đậu Đậu vẫn dậy sớm, Hoắc Dực Thâm đi theo ra ngoài, muốn tìm một công việc nhàn hạ, gần nhà.
Hai anh em cùng nhau ra ngoài, anh trai còn không quên tiếp tục tẩy não em gái.
Khương Ninh tiếp tục ngủ nướng, lười biếng đến chín giờ cô mới dậy rửa mặt, ăn sáng xong thì lại đọc sách y học để giết thời gian.
Đậu Đậu về ăn cơm trưa, tinh thần tốt hơn hôm qua rất nhiều, thậm chí trông khá vui vẻ: "Chị dâu, em đã có thể tự nuôi giòi rồi, là người học nhanh nhất trong nhóm mới."
Giòi? Bỗng nhiên, Khương Ninh cứng đờ, cố tưởng tượng nó thành một sinh vật nhỏ xinh trắng trẻo, đáng yêu.
Đến chiều tối Hoắc Dực Thâm mới về, anh vừa mạnh khoẻ lại đẹp trai nên đã thành công ứng tuyển vào vị trí duy trì an ninh ở trung tâm hành chính khu A, hơn nữa còn là tổ trưởng.
Nói thô ra một chút thì chính là đội trưởng an ninh.
Vị trí này thường do quân nhân đảm nhiệm, nhưng ai bảo Hoắc Dực Thâm có dáng người cao, chân dài, da trắng đẹp trai, nhìn là biết rất khỏe rồi.
Mỗi tháng anh sẽ nhận được 10 cân lương thực, làm từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều và có ngày nghỉ cuối tuần.
Những người khác đều chỉ được nghỉ một ngày, hơn nữa họ còn làm từ 7 giờ sáng đến 6 giờ chiều, không biết anh đã thương lượng thế nào.
Chắc chắn là do người ta nhìn mặt anh mà đánh giá.
Khương Ninh suy xét về ngoại hình và vóc dáng nổi bật của anh rồi hỏi: "Sếp nữ à?"
Hoắc Dực Thâm không phủ nhận: "Ừ."
Khương Ninh tươi cười: "Ngày mai em đưa anh đi làm."
Hoắc Dực Thâm mỉm cười: "Được."
Cô nói được làm được, hôm sau Khương Ninh dậy sớm cùng hai anh em, ăn sáng xong còn cố ý thay quần áo.
Nếu như họ nổi bật giữa đám đông thì phô trương quá. Vì vậy, Hoắc Dực Thâm cố ý tìm một chiếc áo vá chằng vá đụp, cũng không thèm cạo râu để trông khá tiều tụy.
Khương Ninh trang điểm kiểu vàng vọt gầy gò, khuôn mặt trông có vẻ hốc hác đưa hai người đi làm.
Đậu Đậu ở ngay dưới lầu, hai người cố ý đưa cô bé đến vườn ươm.
Ai ngờ vừa hay gặp đồng nghiệp mới: "Đậu Đậu, ba mẹ đưa em đi làm à?"
Đậu Đậu ngẩn người: "Không, là anh trai và chị dâu em."
Đồng nghiệp đánh giá Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm, lộ rõ vẻ ghen tị, người đâu mà vạm vỡ lại đẹp trai khiến người ta cứ dán mắt lên người anh không thể rời.
Bị bộ xương khô nhìn chằm chằm, Khương Ninh có cảm giác như bị đâm vào lưng. Thế nhưng tạm thời cô cũng không thấy cô ta có ác ý gì, vì vậy cô bèn dặn dò Đậu Đậu vài câu rồi vội vàng rời đi.
Nếu như họ muốn hòa nhập vào căn cứ thì phải khiêm tốn, dầu mỏ của căn cứ không bán ra bên ngoài. Thế mà thuyền tấn công lại tốn dầu nên hai người đành chờ phà ở bến tàu.
Buổi sáng, ai cũng vội đi làm, người nào người nấy gầy gò xanh xao.
Trong đám đông, hai người trông rất nổi bật, thu hút hầu hết ánh mắt của mọi người.
Khi phà đến, Hoắc Dực Thâm nắm tay Khương Ninh, ngồi xuống thoải mái, cứ như lặng lẽ tuyên bố với mọi người - anh là hoa có chủ rồi.
Rừng rộng thì loài chim nào mà không có, đủ loại ánh mắt phức tạp nhìn về phía bọn họ, ghen tị có toan tính cũng có.
Khương Ninh vẫn mỉm cười, sau đó đưa tay vào túi...