Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 908 - Chương 909

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 909 -

Trong túi vật tư lộ ra cái gì đó, hình như là… Súng!

Lần này không ai dám làm gì Khương Ninh nữa, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

Quả nhiên, bây giờ những người vẫn còn sống đều là những kẻ không dễ trêu.

Đừng có mơ mà kiếm được hời, có khi người chết lại là mình.

Phà chạy rất nhanh, lúc đến khu A cũng chỉ mất mười phút, Hoắc Dực Thâm đi báo danh.

Ặc, tên họ Hoắc này học theo chó từ khi nào thế? Cấp trên là đàn ông mà.

Cán bộ của bộ hành chính của căn cứ quân sự phía Đông khoảng chừng bốn mươi lăm tuổi, trông rất gầy, nhưng lại rất nghiêm túc.

Vừa nhìn đã biết không phải người chỉ nghĩ đến mông của người khác.

Hừ, đợi lát nữa khi đi về thì cô sẽ xử lý anh.

Hoắc Dực Thâm dẫn theo Khương Ninh, thoải mái giới thiệu với cấp trên: “Đây là vợ tôi.”

Cấp trên kia họ Tưởng, trước kia là trưởng ban hậu cần của căn cứ quân sự phía Đông, bây giờ là trợ lý hành chính căn cứ Hoa Thành.

Hôm qua cũng chính người này đã kiểm tra Hoắc Dực Thâm. Ông ta vô cùng hài lòng, nói anh rất giống ông ta lúc còn trẻ.

Khương Ninh suy nghĩ, đúng là xinh đẹp thì ai nhìn cũng thích, ngay cả sĩ quan đã trải qua muôn ngàn sóng gió cũng không ngoại lệ.

Cấp trên cái gì cũng tốt, nói chuyện vui vẻ hài hước, chỉ có điều hơi lùn, còn gầy nên trông giống trái bí đao.

So ra ông ta còn lùn hơn cả Khương Ninh, chắc là vừa đạt chuẩn độ cao của binh lính.

Đời này Tưởng Quan Sơn đã gặp vô số người, chỉ cần nhìn mấy lần là đã biết hai người trước mặt này rất giỏi.

Bây giờ mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu, lúc này căn cứ thật sự cần đến những người thế này, mà nhiệm vụ của ông ta chính là tìm nhân tài.

Ông ta cứ nói hai ba câu là lại quay về ý định ban đầu: “Cô Khương, không biết trước kia cô từng làm gì, có hứng thú với việc đến căn cứ làm việc không? Đãi ngộ gì cũng có.”

Khương Ninh mỉm cười: “Cảm ơn sếp Tạ đã quý mến, trước thiên tai tôi cũng chỉ là sinh viên thôi, chưa từng làm gì cả.”

“Sinh viên à, tốt quá.” Tưởng Quan Sơn cười như Phật Di Lặc: “Học trường y phải không?”

Trong lòng Khương Ninh chợt căng thẳng, sao ông ta biết!

Chẳng lẽ bọn họ có thông tin của căn cứ quân sự phía Nam, cô đã bị điều tra hết rồi sao?

Vẻ mặt Tưởng Quan Sơn đột nhiên nghiêm túc, cúi chào Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm: “Hai đồng chí, cảm ơn hai người đã giúp đưa anh hùng về nhà.”

Khương Ninh kinh ngạc, hèn gì Hoắc Dực Thâm có đãi ngộ như vậy thì ra là vì nguyên nhân này.

Chắc là nhóm Lưu Thành đã mang tro cốt của vị lính không quân kia trở về, ban ngành tiếp nhận vừa hay là bên hành chính, hơn nữa còn biết được tên của cô và Hoắc Dực Thâm.

Tưởng Quan Sơn cúi người cảm ơn hai người: “Cảm ơn hai người, không những có thể giúp anh hùng về nhà, còn gửi tọa độ Ngôi Nhà Mới cho đồng bào.”

Ban đầu Lưu Thành không muốn nói, nhưng ông ta không thể không hỏi, bọn họ cần phải ghi nhớ tên người có ơn đối với anh hùng.

Cho nên ông ta không những đã hỏi, mà còn hỏi một cách rất tỉ mỉ, đáng tiếc Lưu Thành cũng không biết nhiều.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Hoắc Dực Thâm lên tiếng: “Đây là chuyện chúng tôi phải làm.”

Dựa theo quy trình, Tưởng Quan Sơn lại hỏi mọi chuyện đã xảy ra lần nữa.

Trước kia, nhóm Lưu Thành từng nói, ba người một chó đi cùng với nhau, Khương Ninh kể lại một lần: “Lúc máy bay rơi xuống, tàu ngầm của chúng tôi vừa hay lại nổi lên, anh ấy đột nhiên phát bệnh tim nên qua đời…”

Tưởng Quan Sơn không hề nghi ngờ, bởi vì vào năm thứ tám kể từ khi có thiên tai, người phi công kia có kiểm tra sức khỏe và phát hiện bệnh tim nên đã chuyển đến làm bên hành chính.

Vì để tìm nơi thích hợp cho Ngôi Nhà Mới, đội cảm tử đã cố gắng tìm kiếm trên biển, rất nhiều tinh anh đã hy sinh, trong đó có cả những người phi công.

Sau đó, thật sự không còn ai tham gia nữa, anh ấy lại xin để được tham gia nhiệm vụ rất nhiều lần, lúc này mới được cho phép.

Căn cứ có thể mở rộng đến hơn mười hai ngàn người như ngày hôm nay, công lao của anh ấy thật sự rất lớn, nhưng không ngờ…

Không, anh ấy đã dự liệu được kết quả xấu nhất nên mới cố ý trở về bầu trời.

Nếu như hệ thống bệnh viện không sụp đổ trong lúc thiên tai, chắc đã có thuốc cứu anh ấy…

Bình Luận (0)
Comment