Tưởng Quan Sơn nhìn Khương Ninh: “Đồng chí Khương, căn cứ có xây dựng bệnh viện, nhưng có nhiều nhân viên y tế đã hy sinh, lúc này rất thiếu người, cô có thể gia nhập không?”
Lời mời thế này…
Dù sao cũng là cấp trên của Hoắc Dực Thâm, Khương Ninh cũng không thể thẳng thừng quá được: “Bệnh viện trong căn cứ có thuốc không?”
“Chỉ còn lại thuốc cấp cứu, nhưng khu ươm trồng thuốc đông y đã được đưa vào sử dụng, tình trạng thiếu thuốc sẽ được giải quyết thôi.”
Khương Ninh uyển chuyển nói: “Chữa bệnh cứu người, thuốc mới là thứ quan trọng, tôi cũng chỉ là sinh viên của trường y mà thôi, năm thứ nhất đại học cũng chỉ học mấy môn đại cương, không biết được nhiều về chuyên môn. Thứ mọi người thiếu là thuốc, sao có thể để một người ngoài nghề như tôi phá hoại được.”
Tưởng Quan Sơn đã hiểu, cô không muốn vào bệnh viện.
Ông ta cũng không biết y thuật của cô thế nào, nếu cô không muốn thì cũng không cần phải ép, tương lai còn dài mà.
Ông ta chỉ làm trung gian giới thiệu mà thôi, cho dù cô có đồng ý thì cũng phải được bệnh viện kiểm tra xác nhận mới được.
Tưởng Quan Sơn cười ha ha nói: “Đồng chí Khương nói có lý, nhưng cũng đừng khiêm tốn quá, chờ khi nào bệnh viện có thuốc rồi, hy vọng đến lúc đó cô đừng từ chối nữa.”
Khương Ninh cũng cười theo.
Sau khi nói chuyện xong, Hoắc Dực Thâm chính thức vào làm, anh được đưa đi nhận công việc mới.
Khương Ninh cũng không quấy rầy anh, cô đi dạo trong khu A một vòng, phát hiện lại có trung tâm giao dịch.
Phía chính phủ lại bán muối à.
Khương Ninh tiến đến hỏi: “Muối lấy từ biển có an toàn không?”
Người phục vụ giải thích: “Tuyệt đối an toàn, lúc ở căn cứ phía Đông của chúng tôi đã sản xuất muối biển rồi, ăn mấy năm cũng không có bất kỳ vấn đề gì.”
Muốn biển có màu vàng, chắc hẳn là đã được tách ra khi phơi trong nhiệt độ cao.
Vi khuẩn sợ nhiệt độ cao, mà không phải sinh vật hữu cơ, vi khuẩn nào cũng có thể sinh sôi nảy nở nhanh chóng ở trong muối. Cho dù có tái sinh theo chu kỳ thì khi phơi hai ba tiếng dưới nhiệt độ cao thì chúng có sống lâu trăm tuổi thì cũng bị nướng chết.
Khương Ninh nhìn giá cả, sau đó cô dùng tiền lương một ngày là có thể ăn trong cả tháng, cái giá này rất tốt.
Muối có thể bổ sung Natri, có thể giải quyết mấy chứng bệnh do thiếu Natri, căn cứ làm thế này thật sự rất đáng khen.
Ngoại trừ bán muối, trung tâm giao dịch còn tiến hành trao đổi vật tư.
Vật tư mà người sống sót chưa dùng đến có thể mang đến trung tâm giao dịch, đồng thời họ cũng có thể báo cáo nhu cầu của mình. Nếu có người có vật tư trùng với nhu cầu thì có thể trao đổi với nhau, căn cứ chỉ thu phí thủ tục nhất định.
Nói thật, đây chính là kiểu con buôn mua đi bán lại theo phong cách chính phủ.
Phí thủ tục cũng không cao, nhưng lại không linh hoạt, không có kiểu phục vụ đến tận cửa như nhóm xấu xí, hắn ta nói chuyện còn rất dễ nghe.
Ai cũng là người chạy nạn trên biển, vật tư còn dư lại không nhiều. Vì vậy, đồ mà họ giao dịch chỉ là chút quần áo rách rưới và mấy đồ linh tinh khác nhưng nhu cầu của bọn họ đa số đều là thuốc men, lương thực hoặc hạt giống...
Khu A không chỉ có cửa hàng bách hóa, còn có phòng làm việc của các ban ngành khác như bệnh viện, khu trồng trọt....
Khương Ninh đi dạo một hồi rồi lại trở về khu B.
Không ngờ, cô lại đụng phải Tưởng Quan Sơn lần nữa, bên cạnh ông ta có mấy người đàn ông trung niên mặc quân trang, nhìn huy hiệu trên cầu vai thì đều là những nhân vật lớn.
Nghe bọn họ nói chuyện, hình như là đang kiểm tra tiến độ xây dựng và tình hình cuộc sống của người sống sót.
Thấy Tưởng Quan Sơn đang làm việc, Khương Ninh cũng ngồi yên, không lên tiếng chào hỏi.
Khương Ninh đi được một hồi, gió biển thổi qua khiến cô hơi buồn ngủ, nhưng đột nhiên lại vang lên tiếng ồn ào gấp gáp.
“Tham mưu trưởng Tư.” Tưởng Quan Sơn sốt ruột nói: “Thuốc của ngài đâu?”
Khương Ninh nhìn sang, chỉ thấy ông ta đang đỡ một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, sắc mặt người đàn ông trắng bệch, vẻ mặt đau khổ, tay còn ôm ngực.
Ngay lập tức, những sĩ quan ở bên cạnh cũng bối rối: “Lão Tư, thuốc của ông đâu?”