Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 910 - Chương 911

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 911 -

Tưởng Quan Sơn vội vàng lật túi của ông ấy lên, lấy bình thuốc bên trong ra, không ngờ lại trống không.

Mẹ kiếp, thuốc đã uống hết từ lâu rồi.

Dưới tình huống cấp bách, ông ta hô lớn: “Có ai có thuốc không, ai có thuốc trợ tim không?”

Ông ta cứ hô như vậy thôi, nhưng mà đã mười năm thiên tai, làm gì còn ai có thuốc chứ.

Mọi người vô cùng hoảng loạn: “Nhanh, mau trở về bệnh viện.”

Tham mưu trưởng Tư ngăn lại, mở to miệng thở hổn hển: “Tôi không sao, nghỉ ngơi một chút là được, bệnh viện cũng không có thuốc, đừng về đó làm phiền bọn họ, công việc hôm nay quan trọng hơn.”

Vừa nghe đã biết, thuốc đã hết từ lâu rồi, nhưng ông ấy lại không nói.

Ông ấy không muốn trở về nhưng những người khác lại khăng khăng muốn về.

Khương Ninh nhìn tham mưu trưởng Tư đang bị bệnh tim tái phát, tuổi tác của ông ấy chắc hẳn cũng ngang với Cố Đình Lâm.

Khương Ninh do dự một chút rồi đứng lên nói: “Tôi có.”

Đây là sự thật, lúc bào chế thuốc cho Cố Đình Lâm, cô cũng giữ lại mấy chai để phòng ngừa tình huống bất trắc.

Cô lấy bình thuốc từ trong túi ra đưa đến.

Thân bình trống không, trên đó chỉ có một dãn dán ghi chú: Thuốc trợ tim cấp tốc.

Chuyện này liên quan đến an toàn tính mạng của lãnh đạo, Tưởng Quan Sơn có hơi lo lắng: “Đây thật sự là thuốc trợ tim à?”

Khương Ninh lấy thuốc về: “Xưởng căn cứ quân sự phía Nam sản xuất, nếu ông sợ không an toàn thì có thể trả lại đây.”

Tưởng Quan Sơn sốt ruột, vội đoạt lấy: “Tôi chỉ hỏi một chút thôi mà, tôi tin cô.”

Cả nhà sống trong căn cứ, chồng của cô còn đang làm việc ở khu A, chắc chắn cô sẽ không dám làm loạn.

Ông ta mở nắp bình ra ngửi thử, cảm giác giống với thuốc mà lãnh đạo thường dùng.

Những sĩ quan khác cũng lo lắng về vấn đề an toàn, nhưng bây giờ tình trạng đang rất nguy cấp, cho dù có trở về bệnh viện lập tức cũng không kịp.

Chỉ đành thử một chút.

Tưởng Quan Sơn lấy ra bốn viên, bảo Tham mưu trưởng Tư ngậm dưới lưỡi.

Tim mọi người như treo ở ngay cổ họng, sau năm phút, sắc mặt của Tham mưu trưởng Tư đã đỡ hơn, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng Quan Sơn như trút được gánh nặng, ông ta đến bên cạnh chỗ Khương Ninh đang ngồi: “Đồng chí Khương, ban nãy do tình huống cấp bách nên tôi nói chuyện có hơi quá đáng. Tôi xin lỗi, hôm nay thật sự rất cảm ơn cô.”

“Chỉ tiện tay mà thôi.” Khương Ninh đưa tay về phía ông ta: “Thuốc đâu.”

Tưởng Quan Sơn cười làm lành, cất bình thuốc vào trong túi, không đưa ra: “Cô và Tiểu Hoắc còn trẻ sức khỏe lại tốt, đâu cần dùng thuốc này, hay là bán cho tôi nha?”

“Không bán.”

“Cô muốn cái gì, cứ nói là được.”

“Không bán.”

“Chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, cô chỉ cần nói là có.”

Tưởng Quan Sơn nở nụ cười như Phật Di Lặc: “Cho dù tôi không giải quyết được thì cấp trên cũng có thể.”

Khương Ninh vẫn kiên quyết: “Không bán.”

“Lúc trước, căn cứ quân sự phía Nam là quân khu phía Nam, trước thiên tai có trụ sở chính ở thành phố Quảng Đông, tham mưu trưởng Tư lúc còn trẻ từng nhậm chức ở quân khu phía Nam, sau đó mới được điều đi đảm nhiệm căn cứ phía Đông. Cô cũng đến từ quân khu phía Nam, đúng là duyên phận nhỉ, ông ấy cũng có quen biết với thủ trưởng của căn cứ quân sự phía Nam đấy. Cứu một mạng người, còn hơn xây bảy tòa tháp, cô ở căn cứ phía Nam cũng được chiếu cố rất nhiều đúng chứ? Xem như là báo đáp căn cứ quân sự phía Nam đi.”

Không hổ là người làm hành chính, cái miệng này thật sự có thể đổi trắng thay đen.

Khương Ninh không hiểu, chỉ nhìn Tưởng Quan Sơn không nói gì.

Đôi mắt Tưởng Quan Sơn thoáng lộ sự ngạc nhiên: “Không được chăm sóc đặc biệt, sao cô có được tàu ngầm chứ?”

Ông ta ở trong quân khu cả đời, thuộc nằm lòng quy tắc điều lệ, tàu ngầm là vật tư chiến lược, không được lãnh đạo lớn cho phép, người sống sót bình thường không thể lấy được.

Khương Ninh suy nghĩ một chút, khẽ nói: “Yêu cầu của tôi không cao, muốn một căn nhà ba phòng.”

Căn cứ quân sự có quy định chế độ rất bảo thủ, một củ cà rốt một cái hố, muốn thuê thêm một căn nhà là chuyện không thể nào.

Vậy thôi hả? Tưởng Quan Sơn run lên, tưởng tai mình xảy ra vấn đề.

Nhưng ông ta phản ứng rất nhanh: “Được, tôi sẽ sắp xếp thêm cho cô căn nhà ba phòng.”

Bây giờ người còn sống không nhiều, mà căn cứ vẫn còn xây dựng thêm, quả thật không thiếu nhà.

Bình Luận (0)
Comment