Sợ cô không đồng ý, ông ta vội vàng nói: “Hoàn cảnh sống của khu B4 rất tốt, nhưng người sống sót ngày càng nhiều, khó tránh xảy ra tình trạng bạo loạn, tôi sẽ chuyển mọi người đến khu B2. Ở đó toàn là quân nhân, bình thường nếu không làm nhiệm vụ thì cũng đi làm việc, hàng xóm xung quanh sẽ không ảnh hưởng đến cô.”
Khương Ninh vui vẻ đồng ý: “Được.”
Giao dịch thành công, hai bên đều rất hài lòng.
Nhưng mà, Tưởng Quan Sơn là người tinh ranh: “Đồng chí Khương, cô còn thuốc không? Chúng ta có thể hợp tác lâu dài.”
Khương Ninh nhắm mắt nghỉ ngơi: “Ông nghĩ nhiều rồi.”
Tương lai còn dài mà trên thuyền không thích hợp nói chuyện, cho nên Tưởng Quan Sơn không nói gì nữa, chỉ trở về vị trí của mình, bỏ thuốc vào túi của tham mưu trưởng Tư.
Tham mưu trưởng Tư quay đầu, gật đầu cảm ơn với Khương Ninh.
Khương Ninh mỉm cười.
Cô không thiếu thuốc trợ tim, nhưng nếu đưa hết không giữ lại bình nào, hoặc đưa quá dễ dàng thì sẽ dễ khiến người khác nghi ngờ.
Phải tranh thủ lợi ích cho mình, như vậy thì mọi người đều được lợi.
Một lát sau, phà đã đến khu B, Tưởng Quan Sơn dẫn theo nhóm lãnh đạo xuống thuyền kiểm tra.
Tham mưu trưởng Tư nhìn phương hướng Khương Ninh rời đi: “Đến từ căn cứ quân sự phía Nam à?”
“Vâng.” Tưởng Quan Sơn vội vàng gật đầu: “Có một nhóm người đến từ căn cứ quân sự phía Nam, đều là người lái tàu ngầm trong kế hoạch Helios, chỉ có tàu ngầm 2688 là của tư nhân.”
Tàu ngầm tư nhân? Cũng không phải ai cũng có thể lấy được.
Tham mưu trưởng Tư hoàn hồn: “Vậy ông còn cầu xin cô ấy làm gì, lỡ cô ấy cần dùng thì sao?”
“Ngài cứ yên tâm, lai lịch của 2688 chắc hẳn là rất lớn, chính bọn họ để chỉ tàu ngầm 1926 đưa hài cốt của Thượng tá Vương về, hơn nữa còn đưa lương thực và thuốc men cho 1926, cho nên chắc hẳn cô ấy không thiếu thuốc đâu.”
Chuyện liên quan đến tính mạng, ai dám tùy tiện nhường thuốc cho người khác chứ.
Nhắc đến phía Nam, Tham mưu trưởng Tư nhíu mày: “Còn tin tức của thủ trưởng Cố thì sao?”
“Tạm thời chưa có.” Tưởng Quan Sơn báo cáo công việc: “Nhưng đã tìm được nhóm thủ trưởng ở căn cứ quân sự phía Bắc rồi, quân hạm của bọn họ đang đến đây.”
“Phái người tìm tiếp đi, nhất định phải tìm được càng nhiều người sống sót nữa.”
Khương Ninh ăn cơm trưa với Đậu Đậu xong, lại ngủ trưa một giấc. Lúc này, nhân viên quản lý đã đến gõ cửa, nói đến chuyện chuyển nhà.
Một nhà ba người chuyển đến khu B2, có thể được sắp xếp thêm một căn nhà ba phòng, còn được miễn phí nửa năm tiền thuê.
Ánh mắt người quản lý nhìn cô cũng đã thay đổi, nhưng vẫn không nói gì, mà chỉ đưa chìa khóa đến: “Không cần vội, nếu mọi người không có thời gian thì cứ từ từ chuyển đi.”
Khương Ninh nhận lấy chìa khóa: “Cảm ơn.”
Người quản lý này chắc đã được Tưởng Quan Sơn dặn trước rồi nên vô cùng nhiệt tình: “Về chuyện sinh hoạt nếu có gì khó xử, cứ nói với tôi là được.”
Khương Ninh khách sáo nói: “Được, làm phiền anh rồi.”
Chạng vạng tối, Hoắc Dực Thâm trở về rất đúng giờ.
Khương Ninh hỏi: “Đi làm thế nào?”
“Bình thường, rất ung dung tự tại.”
Anh nhận một đội chịu trách nhiệm tuần tra khu A, khu A thuộc về khu hành chính của căn cứ, người sống sót vừa đến ai cũng hy vọng về Ngôi Nhà Mới, đa phần đều cảm thấy biết ơn, rất ít người gây chuyện.
Nhưng phải chú ý đến những người sống sót ở các khu khác, nếu như tinh thần có vấn đề, hoặc cơ thể bị nhiễm virus thì tâm trạng họ không mấy ổn định, dễ tấn công người khác.
Hôm nay có tuần tra viên bị thương, lập tức đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Hình như là bị mấy người sống sót nổi điên đâm cho bị thương, chảy rất nhiều máu, không biết có cứu được hay không.
Hoắc Dực Thâm kể lại vài việc, sau đó đột nhiên hỏi: “Em đã đồng ý gì với Tưởng Quan Sơn thế? Lúc ông ta trở về như biến thành người khác, suýt nữa đã xem anh như Bồ tát để cung phụng.”