Khương Ninh kể lại chuyện trên phà: “Em dùng thuốc trợ tim cấp tốc để đổi căn nhà ba phòng, còn được miễn nửa năm tiền thuê.”
Nhiều người phức tạp, một nhà ba người cứ như thịt Đường Tăng vậy, mới có mấy ngày mà đã bị rất nhiều người sống sót để mắt đến.
Đa số mọi người cũng chỉ hâm mộ, nhưng cũng có người bắt đầu tính kế.
Nếu như họ chuyển đến khu B2, ở chung với quân nhân thì những chuyện linh tinh sẽ ít đi rất nhiều.
Nói dọn là dọn ngay, đỡ cho đêm dài lắm mộng, cuộc sống của ba người một chó ở nơi chừng mười mét vuông thế này, thật sự quá chật chội.
Nếu có cơ hội thì Khương Ninh cũng muốn có cuộc sống tốt hơn.
Hoắc Dực Thâm dở khóc dở cười: “Anh lại nhờ phước của vợ rồi.”
Khương Ninh liếc anh một cái: “Biết là tốt rồi, việc nhà sau này anh làm hết.”
Nhắc đến chuyện dỗ vợ, anh đã trở thành chuyên gia rồi: “Không thành vấn đề, chuyện ở trong nhà do em quyết định hết.”
Trong nhà cũng không có nhiều đồ, cho nên họ chỉ chuyển vài lần là xong.
Nhà vẫn như vậy, nhưng là kiểu hai căn hợp lại thành một nên diện tích lớn hơn rất nhiều.
Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm ở một phòng, phòng khách ở giữa cho Cola, Đậu Đậu ở phòng trong cùng. Tấm thép bình thường có thể mở ra, khi nào cần không gian riêng tư thì khép lại.
Phòng rộng, tâm trạng của bọn họ cũng tốt hơn.
Sau khi dọn dẹp xong, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm xuống lầu rót nước, không ngờ ngoài hành lang gặp được Hứa Khai Thái.
Thầy trò gặp lại nhau, hai người rất vui mừng: “Huấn luyện viên Hứa.”
Hứa Khai Thái làm nhiệm vụ về, ở trên bờ gặp được Lưu Thành cũng vừa xong nhiệm vụ, lúc này ông ấy mới biết nhóm Khương Ninh đã bình an đến Ngôi Nhà Mới.
Ông ấy đang định làm việc xong rồi mới tìm họ, không ngờ lại gặp ở đây.
Nếu không có vụ mảng kiến tạo va chạm, lục địa biến mất thì ở căn cứ quân sự phía Nam có lẽ thầy trò họ chỉ chào hỏi vài câu.
Nhưng trải qua quá nhiều chuyện, quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, ở vùng biển mênh mông mà vẫn có thể gặp lại nhau, nói không cảm động là gạt người.
Bọn họ đến ôm nhau thật chặt.
Ba người cùng đi xuống lầu hứng nước, vừa kể chuyện sau khi chia xa.
Hứa Khai Thái làm huấn luyện viên tàu ngầm, chiếc 094A mà ông ấy lái là tàu ngầm hạt nhân chính quy của quốc gia, chở theo nhân vật cấp cao trong căn cứ quân sự.
Ông ấy gặp phải rất nhiều tai nạn trên biển, nhưng nhờ vào sự gan dạ của mình, cuối cùng ông ấy cũng mang theo rất nhiều dụng cụ trang bị đến đây.
Nhân vật cấp cao? Trong lòng Khương Ninh căng thẳng, giả vờ tò mò nói: “Mảng kiến tạo va chạm, trái đất bị đại dương hóa, tàu ngầm khá là an toàn, chắc hẳn các vị cấp cao trong quân đội đều ở trong tàu ngầm nhỉ.”
Hứa Khai Thái từng được nhân vật cấp cao bổ nhiệm dạy lái tàu ngầm cho Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm.
Ông ấy không phải người nhiều chuyện, nhưng vẫn có thể đoán được mối quan hệ đặc biệt giữa hai người và thủ trưởng.
“Thiên tai đến thì làm gì có trang bị nào là an toàn nhất, chỉ có thể dựa vào may mắn và kinh nghiệm sinh tồn mà thôi.”
Với vai trò là huấn luyện viên nhóm tàu ngầm hải quân, Hứa Khai Thái có tham gia hội nghị sinh tồn đường biển.
Chuyện liên quan đến kế hoạch sinh tồn này, ông ấy có tham gia lập phương án, hôm nay Khương Ninh đã hỏi thì ông ấy cũng không giấu: “Căn cứ chia hải quân, lục quân, không quân, nhân vật cấp cao cần quản lý ba ban này, bọn họ sẽ rút lui sau cùng. Nếu không có gì bất ngờ, chờ khi nhiệm vụ rút lui được hoàn thành thì bọn họ sẽ ngồi trực thăng rời đi, cuối cùng hạ cánh xuống tàu chiến trên biển. Tàu chiến có tính năng rất tốt, các thành viên ở đó có kinh nghiệm phong phú trong việc chiến đấu trên biển, tôi tin chắc bọn họ cũng sẽ bình an vô sự.”
Khương Ninh mỉm cười, không hỏi nhiều nữa.