Họ hứng nước xong thì đi lên, Khương Ninh mời Hứa Khai Thái ăn cơm: “Huấn luyện viên Hứa, nếu không nhờ chú tận tâm chỉ dạy, chắc tàu ngầm đã bị sóng to gió lớn nuốt mất.”
Bây giờ, lương thực chính là tính mạng, Hứa Khai Thái vội vàng từ chối.
Khương Ninh vẫn rất niềm nở: “Tôi chỉ mời một bữa cơm mà thôi, nhưng thứ chú dạy chúng tôi đã giúp chúng tôi thoát chết được tận mấy lần.”
Hai người thay nhau mời, khiến Hứa Khai Thái muốn từ chối cũng không được.
Thức ăn phong phú trong không gian không thể để bị lộ, Khương Ninh chỉ xào đậu khô, chưng cá mặn, xào cải xanh khô, cơm trộn với hạt và khoai lang đỏ…
Cô còn cố ý lấy thêm bình rượu giá rẻ, còn làm nó cũ đi.
Hứa Khai Thái từng gặp chó con nên Khương Ninh cũng không cần giấu nó đi.
Thức ăn được mang lên bàn, cô mở chai rượu ra cười nói: “Nào, huấn luyện viên Hứa nếm thử rượu này xem, cả món cá mặn này nữa, cải xanh được trồng trong tàu ngầm đấy, chú dám ăn không?”
Điều kiện gian khổ, làm gì có ai dám xem thường, ăn vào không chết là được, huống hồ hai người lại chuẩn bị bàn đồ ăn ngon như vậy.
Rượu đế cay xé trôi vào cổ họng, Hứa Khai Thái bị sặc đến nỗi mắt đỏ bừng.
Nhớ đến lúc còn hòa bình, chỉ cần đến một sạp nhỏ nào thì cũng có thể mua được một chai rượu, bây giờ muốn uống khó như lên trời vậy.
Lục địa đã chìm, từ nay không còn rượu nữa.
Cho dù có thể chưng cất rượu trắng thì đất nước cũng không thể phồn vinh như xưa.
Tâm tình Hứa Khai Thái rất phức tạp, ông ấy lại uống thêm hai ly.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, Khương Ninh cố gắng tìm đề tài để không khiến người ta khó chịu: “Huấn luyện viên Hứa, bây giờ chú còn dẫn theo nhóm tàu ngầm không?”
“Vẫn còn đấy.”
Căn cứ quân sự phía Đông chỉ có tàu ngầm lớn, mà căn cứ quân sự phía Nam có nhiều loại tàu ngầm hơn, nhất là mấy chiếc tàu ngầm nhỏ phục vụ cho kế hoạch Helios, được thiết kế ra để chống lại thiên tai, tính năng nghiêng về phía phòng thủ.
Những người sống sót có tàu ngầm thì đều giao cho Hứa Khai Thái quản lý.
Căn cứ quân sự phía Nam chế tạo gần ba ngàn tàu ngầm nhỏ, trước mắt trụ sở đã lấy được hơn hai mươi chiếc, tin chắc sau này sẽ còn nhiều hơn.
Khương Ninh tò mò: “Mọi người phụ trách kiểm soát, không gặp những người sống sót của những quốc gia khác sao?”
“Có, hơn nữa còn rất nhiều.”
Không chỉ đơn giản là gặp mà khi tin tức truyền ra ngoài, có rất nhiều người còn mạo danh đến.
Nhưng trong thiên tai, lòng người khó dò, hơn nữa điều kiện bản thân không cho phép nên bọn họ tạm thời không thể nhận người nước ngoài còn sống sót.
Vùng biển ở đây có địa thế khá cao, hải lưu chảy chậm, gió bão lớn hơi ít, chỉ cần không đến phạm vi căn cứ Hoa Thành thì sẽ không bị trục xuất.
Còn về thứ gọi là phạm vi, đó là nguyên tắc ai đến trước được trước, phạm vi xung quanh căn cứ cũng không lớn, chu vi khoảng một trăm hải lý mà thôi, bọn họ chia thuyền tuần tra để bảo đảm an toàn.
Khương Ninh nhân cơ hội hỏi: “Thuyền tuần tra trên biển rất tốn dầu, chưa chắc có thể chịu được lâu, hơn nữa bây giờ không phải là mùa bão, tại sao lại không nhân cơ hội này lấp biển vậy?”
Hứa Khai Thái cũng không thể nói rõ: “Câu hỏi rất hay, dù sao đây cũng là sở trường của chúng ta, vậy nên tôi cũng từng hỏi rồi. Căn cứ quân đội phía Đông đã chuẩn bị mấy năm, đã đưa các chuyên gia liên quan đến lĩnh vực này vào kế hoạch bảo vệ, chế tạo thành công dụng cụ mấu chốt cần dùng cho đảo nhân tạo.”
“Cái gì cũng chuẩn bị xong rồi, nhưng ông trời lại không cho phép. Tàu chiến ở trên biển gặp phải bão lớn, những trang thiết bị quan trọng đều rơi xuống biển hết rồi.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ là mấy món đồ mình vớt được?
Khương Ninh thử thăm dò: “Sao có thể xui xẻo vậy được, toàn bộ đều rơi xuống biển sao?”