Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 915 - Chương 916

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 916 -

Đậu Đậu vội vàng đổi giòi lấy rau xanh.

Các đồng nghiệp đều cười sau lưng cô bé đổi giòi lấy rau như vậy thật là ngu ngốc, về đến nhà có khi lại bị đánh cho coi.

Đây chính là protein, là thịt cơ mà!

Rau trông rất là tươi, Khương Ninh rất vui vẻ: “Tối nay mang cái này đi xào.”

Vì thế, Đậu Đậu vui vẻ rửa rau xào rau, Khương Ninh ăn ngon lành, nhịn không được khen ngợi: “Hay quá, đồ Đậu Đậu mang về ăn ngon thật đấy.”

Đậu Đậu cười híp cả mắt, rồi báo tin vui: “Chị dâu, tổ nuôi giòi của chúng em sắp được mở rộng, sẽ xây dựng một dây chuyền sản xuất khác. Em đã được thăng chức lên tổ trưởng vì có thành tích tốt."

Khương Ninh lập tức gắp thêm cho cô bé miếng đùi gà: “Chà, Đậu Đậu nhà chúng ta giỏi ghê.”

“Cảm ơn chị dâu.” Đậu Đậu mặt mày hớn hở: “Chị dâu tốt với em nhất.”

Nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng không chậm, thời gian lại trôi qua một tháng.

Tên xấu xí chạy qua gõ cửa, hỏi cô có muốn thức ăn hay đồ dùng khác không.

Lúc này Khương Ninh mới biết, dưới sự chăm sóc cẩn thận của Vương Mỹ Lệ thì tỷ lệ sống sót của hạt thảo dược rất tốt, hắn ta nhặt ít hạt giống mang ra ngoài.

Không ngờ việc làm ăn thuận lợi nên hắn ta cũng đổi được không ít vật tư.

Khương Ninh đánh giá tên xấu xí, cảm giác dạo này hắn ta sống khá tốt, trông mặt mũi cũng béo hơn hẳn.

Cô không thiếu đồ ăn: “Cho tôi ít đồ gia dụng.”

“Được, chị gái, tôi bảo đảm tìm cho chị thứ tốt nhất.”

Tên xấu xí nở nụ cười chân thành: “Chị gái, chị đúng thật là quý nhân, lần nào giao dịch tôi cũng ẵm đầy túi.”

Số thảo dược kia đã giúp hắn ta kiếm được một vố lớn, có thể ăn no lửng bụng rồi.

Khương Ninh cười: “Tôi cũng không lỗ gì.”

Tiễn tên xấu xí đi, cô lại tiếp tục lười biếng nằm dài.

Ngày nào cũng ăn no lại nằm và khi ngày càng có nhiều người sống sót đến Ngôi Nhà Mới, công việc của hai anh em càng ngày càng bận rộn. Thậm chí, Hoắc Dực Thâm còn thường xuyên tăng ca.

Dù đã thỏa thuận là đi làm từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều, được nghỉ hai ngày cuối tuần. Ha ha! Tin đó là thật thì đúng là ăn cám.

Thấy mấy người Lưu Thành, Hứa Khai Thái nghỉ ngơi thì cả đám tụ lại nói chuyện, nhưng cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.

Cô cứ ở phòng ăn no chờ chết, nằm không đến độ mỏi eo nhức lưng, ngày tháng dần dần trở nên nhàm chán bực bội.

Lúc này, lại có một vị khách không mời mà đến.

Khương Ninh không ngờ là Tưởng Quan Sơn sẽ đến tận cửa.

Ông ta vẫn vui vẻ, tươi cười trông như Phật Di Lặc, ông ta đi thẳng vào vấn đề nói: “Đồng chí Khương, tôi qua xin thuốc của cô.”

Khương Ninh khó hiểu: “Thuốc trợ tim cấp tốc à?”

“Đúng vậy, thuốc lần trước uống hết rồi.”

“Thuốc lần trước là tôi nhờ vả người quen mới có, uống hết thì cũng chẳng còn đâu.”

“Không sao, có không ít thuốc có thể thu hoạch được ở vườn trồng cây, nghe nói cô học chuyên ngành y học cổ truyền, đã từng học với các thầy nổi tiếng, quen thuộc với các phương pháp điều chế thủ công, có rất nhiều nghiên cứu về điều chế thuốc. Cho nên hôm nay tôi cố tình tới đây để mời cô gia nhập bệnh viện của căn cứ.”

Khương Ninh lập tức cảnh giác: “Ông nghe ai nói?”

Tưởng Quan Sơn không trả lời: “Căn cứ có rất nhiều vấn đề tồn đọng, trải qua mười năm thiên tai, tình trạng sức khỏe của hầu hết những người sống sót đều sa sút trầm trọng, người bị bệnh càng ngày càng nhiều. Nền văn minh Tây y gần như biến mất, hiện tại chỉ còn con đường Trung y này mà thôi, nhưng hiện giờ căn cứ đang thiếu nhất chính là các bác sĩ y học cổ truyền giàu kinh nghiệm. Đồng chí Khương, cô là con cháu Viêm Hoàng, chúng ta sống sót không chỉ để tồn tại mà còn cần kế thừa và phát huy 5000 năm văn minh của cha ông, tôi hy vọng cô có thể trở thành một phần của cuộc phục hưng, tôi chân thành hy vọng cô có thể tham gia."

Bị người ta chụp cho ƈái mũ to đùng như thể, Khương Ninh không biết trả lời như thế nào.

Tưởng Quan Sơn cực kỳ thành khẩn: “Nếu có vấn đề gì hoặc yêu cầu thì cô cứ yêu cầu, tôi sẽ cố gắng hết sức giải quyết.”

Khương Ninh thoáng do dự: “Ông để tôi suy nghĩ một chút.”

“Được, tôi chờ đáp án của cô.”

Ông ta không quấy rầy thêm nữa, xoay người rời đi.

Buổi tối, Hoắc Dực Thâm mang chả cá về, cũng phải đến hai cân.

Khương Ninh kinh ngạc: “Ở đâu ra vậy?”

“Là phần thưởng.” Câu trả lời của Hoắc Dực Thâm khiến người ta kinh ngạc: “Làm bằng cá đù vàng ngoài biển đấy.”

“Cá biến dị có thể ăn được sao?”

“Nhân viên nghiên cứu đã kiên trì nghiên cứu mấy tháng liền, cắt bỏ các mạch biến dị và độc tố trong cơ thể cá đù vàng, nội tạng, da, niêm mạc, vv... Toàn bộ đều được loại bỏ sạch sẽ. Thịt cá được băm nhỏ và nặn thành miếng, sau đó hấp ở nhiệt độ cao trong hai giờ.”

Bộ phận nghiên cứu đã tuyển những người thử nghiệm, liên tục ăn mấy tháng đều không có xuất hiện vấn đề.

Căn cứ đã chính thức công nhận chả cá đù vàng là thực phẩm an toàn và đang chuẩn bị xây dựng nhà máy sản xuất thực phẩm. Không chỉ bán cho những người sống sót mà nhân viên cũng sẽ được được thưởng.

Hoắc Dực Thâm không thể từ chối nên đành phải mang về nhà.

Khương Ninh không nói cái gì, cất chả cá vào không gian.

Bây giờ cô không thiếu thực phẩm an toàn và tốt cho sức khỏe. Khi nào thực phẩm khan hiếm thì lấy ra ăn cũng chưa muộn.

Bình Luận (0)
Comment