Khi nói về việc nghiên cứu về thực phẩm, Trung Quốc đã có lịch sử năm nghìn năm và khi thiên tai liên tiếp có nhiều loài đã bị ăn thịt đến mức có nguy cơ tuyệt chủng.
Bây giờ cá đù vàng đã được nghiên cứu thì không lâu nữa là đến lượt các loài cá khác.
Nghĩ đến các loài sinh vật phong phú trong đại dương, chỉ cần vấn đề dạ dày được giải quyết và những người sống sót không còn tranh giành miếng ăn thì việc xây dựng căn cứ sẽ tiến triển vượt bậc.
Khương Ninh rất chờ mong, hy vọng rằng sự thịnh vượng và văn minh trước thiên tai có thể được khôi phục khi mình còn sống.
Nhắc tới chuyện chả cá, cô kể cho Hoắc Dực Thâm hay chuyện Tưởng Quan Sơn đến thăm: “Ông ta chụp cho em cái mũ to như vậy, rõ ràng là không để em có cơ hội từ chối.”
Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một lát: “Có rất nhiều người sống sót bị rối loạn tinh thần và đau ốm bệnh tật, mặt khác những người sống sót tham dự xây dựng cũng bị thương ở công trường. Thuốc tây càng ngày càng ít, người biết Trung y lại càng hiếm hoi, cộng thêm có mấy nhân viên y tế bị thương cho nên bệnh viện hoàn toàn không thể hoạt động được. Tưởng Quan Sơn lo đến độ nóng rộp cả lưỡi, có khi là vì không còn cách nào khác, trong lúc tình thế cấp bách nên phải dùng đạo đức để tới thuyết phục em.”
Anh không đưa ra ý kiến cho Khương Ninh: “A Ninh, gánh vác trách nhiệm của bệnh viện, đồng ý hay không là do em quyết định. Anh hy vọng quyết định của em xuất phát từ trái tim em, chứ không phải bị áp đặt đạo đức cho nên mới không thể không đáp ứng và thỏa hiệp. Nếu là như vậy thì cho dù em đi làm cũng sẽ không vui vẻ.”
Khương Ninh im lặng, không nói gì nữa.
Nên nói thế nào nhỉ, cô cũng muốn làm vậy, nhưng lại cũng không muốn lắm.
Hoắc Dực Thâm vỗ vai cô: “Không vội, cứ từ từ mà suy nghĩ.”
Cả nhà ăn tối, sau đó chơi đùa với chó, đọc sách rồi đến giờ thì đi ngủ.
Buổi sáng, Hoắc Dực Thâm rón ra rón rén rời giường.
Khương Ninh cũng dậy cùng: “Em muốn đi bệnh viện xem thử.”
“Hay là để ngày mai?” Thấy tinh thần cô không được tốt cho lắm, Hoắc Dực Thâm áp tay lên trán cô: “Ngày hôm qua em nằm mơ, cả đêm cũng không ngủ được nhiều.”
Anh hỏi cô mơ thấy gì thì cô lại im lặng không nói, nhưng có thể nhận thấy được tâm trạng cô đang rất tệ.
“Không sao đâu, lát về em sẽ ngủ bù.”
Hoắc Dực Thâm không cản nữa: “Được, anh chờ em.”
Cả nhà rửa mặt, ăn xong bữa sáng rồi đi làm, Khương Ninh đi theo đến khu A, để chó con ở nhà một mình.
Chó con cũng quen rồi, chỉ cần không có ai vào nhà cướp bóc thì nó sẽ yên lặng trông chừng địa bàn nhà mình, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Ngồi trên phà, cảm nhận làn gió biển mát lạnh, suy nghĩ của Khương Ninh dần dần rõ ràng hơn.
Hôm qua, cô mơ thấy Cố Đình Lâm.
Ông bị bệnh nặng nhưng không có thuốc để cứu mạng. Ông chỉ có thể mở to mắt nhìn cô, đến chết cũng không nhắm mắt lại được.
Sau đó, không gian của cô biến mất.
Không gian chứa đầy vật dụng và thuốc cứu mạng đều không còn nữa.
Khương Ninh mở bừng mắt ra, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Không gian đột nhiên xuất hiện, liệu nó có biến mất một cách đột ngột không?
Nếu ngày nào đó nó thật sự biến mất thì cô nên làm cái gì bây giờ?
Cả một đêm cô bị mất ngủ nên tâm trạng rất tồi tệ.
Phà đã tới khu A rất nhanh, Hoắc Dực Thâm vội vàng đi làm: “A Ninh, có việc gì nhớ tìm anh.”
Khương Ninh gật đầu, một mình đi về phía bệnh viện.
Khuôn viên bệnh viện rất rộng, bên trong còn khu trồng thuốc trong vườn ươm trồng.
Qua tấm kính, cô nhìn thấy nhiều loại thảo mộc thông thường mọc bên trong, một số loại phát triển khá tốt.
Những loài cây có chu kỳ sinh trưởng ngắn đã có thể được chiết cành hoặc thu hoạch.
Thảo dược cũng là loại hiếm có. Ở cách đó không xa có đội tuần tra, họ thấy Khương Ninh nhìn chằm chằm vào bên trong thì lập tức cảnh giác.
Thấy đội tuần tra đi tới, Khương Ninh vội vàng rời đi, rẽ về phía bệnh viện.
Trong bệnh viện vắng tanh, thậm chí cả nhân viên y tế cũng không thấy đâu.
Y tá bị thiếu trầm trọng, gần như không thấy bóng dáng người bệnh.
Sở dĩ bệnh nhân không đến là vì đến cũng vô ích.
Khám ra một đống bệnh mà lại không đào đâu ra thuốc chữa thì đó chẳng phải là tự chuốc lấy phiền phức cho chính mình hay sao?