Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 925 - Chương 926

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 926 -

Khương Ninh đã chuẩn bị rau hẹ, rau cải thìa, ớt xanh, hạt tiêu từ sớm. Tất cả những thứ này đều có trong vườn trồng cây. Đậu Đậu làm việc ở đó cho nên không có gì phải lo.

Các loại xúc xích và cá muối khác thì đã được dự trữ từ trước.

Miệng tên xấu xí ngọt như mật: "Chị, cứ đi theo chị là có thịt ăn rồi."

Hắn ta không chỉ chăm chỉ mà còn rất hay giúp đỡ.

Vương Mỹ Lệ đưa con trai đi sang bên cạnh nhặt rau.

Đôi mắt của tên xấu xí thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào mâm thức ăn, không thể nhịn được mà nuốt nước miếng - thịt thịt!

Cậu ba nhà họ Dung đến muộn nhất, còn mang theo một cân chả cá.

Gã ta chẳng cần biết mặt mũi liêm sỉ là thứ gì, hễ cứ rảnh rỗi là gã ta lại chạy đến phía bên đây để nói chuyện phiếm.

"Chị, có lẩu à? Tôi thèm ăn chết mất.”

Chị? Tên xấu xí liếc mắt nhìn qua, đây là chị của hắn ta cơ mà.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn ta, cậu ba nhà họ Dung nhíu mày: "Có chuyện gì?"

Tóm lại dù sao gã ta cũng đã từng là con trai của người giàu nhất, cho dù gã ta có xuống dốc đến mức đến công trường chuyển gạch thì sự kiêu ngạo từ trong xương cốt vẫn không thể biến mất chỉ trong thời gian ngắn.

Cậu ba nhà họ Dung chỉ nghe lời những người mạnh hơn mình, như Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm từng treo gã ta lên mà đánh khiến gã ta phải xấu hổ vô số lần.

Trước mặt hai người họ, gã ta có thể không có mặt mũi, không có tôn nghiêm nhưng điều đó không có nghĩa là người khác có thể suồng sã trước mặt gã.

Nhất là loại con buôn ở ngay trước mặt, kể cả là Tần Xuyên còn phải nịnh nọt gã ta cơ mà.

Cho nên, gã ta vô thức nhíu mày lại, tuy nhiên giọng điệu đã kiềm chế hơn rất nhiều, không lạnh lùng như hồi ở khu biệt thự.

Mà tên xấu xí làm ăn lâu, thấy ai cũng là khách, lúc nói chuyện luôn chừa lại đường sống cho mình và cho người khác một bậc thang.

Hắn ta không quan tâm đến thái độ của cậu ba nhà họ Dung, cười hì hì nói: "Thấy cậu ba lại đẹp trai hơn."

Để người ta lạnh lùng nhìn một cái cũng không mất miếng thịt nào, có thể kiếm được miếng ăn mới là bản lĩnh thật sự.

Cậu ba nhà họ Dung lập tức cảm thấy tâm trạng tốt hơn: “Biết thế thì nên nói nhiều một chút."

Bao nhiêu năm qua không có ai khen gã ta cả.

A a a, gã ta nhớ dép nạm kim cương, đầu vuốt keo sáng bóng, áo choàng dài bay trong gió….

Bữa tối được nấu bởi nữ đầu bếp nhỏ đang cầm muôi kia, có thịt muối xào ớt xanh, cá muối hấp đậu nành, ớt chuông xào hạt tiêu.

Thơm quá, cậu ba nhà họ Dung đói đến mức bụng sôi ùng ục.

Thèm quá, gã ta không nhịn được nữa mà duỗi tay ra…

Hai người đều là em trai, Khương Ninh không thiên vị người này hơn người kia, giơ chân đá nhẹ vào người gã ta: "Cậu ba, có cần phải đút cơm vào miệng cho cậu không? Còn không mau đi lấy bát.”

Sau khi bị Khương Ninh đối xử đặc biệt, cậu ba nhà họ Dung cũng không tức giận, rụt móng vuốt lại, ngoan ngoãn đi lấy bát.

Lúc đi lấy bát, gã ta cũng phải hô lên: "Đậu Đậu, cô nấu ăn ngon thật đấy, đã có bạn trai chưa?”

Bạn trai? Đậu Đậu suýt chút nữa không nhịn được mà dùng cái muôi gõ vào đầu gã ta một cái.

Ánh mắt Hoắc Dực Thâm nhìn lướt qua, cậu ba nhà họ Dung rụt cổ lại: "Anh rể, tôi nói đùa thôi, đừng dùng nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt như nhìn kẻ giết người vậy."

Cậu ba nhà họ Dung vẫn là cậu ba nhà họ Dung như cũ, ba ngày không treo lên đánh thì đúng là vẫn chứng nào tật ấy.

Sau khi bị anh rể trừng mắt, tên bốc gạch kia cũng bắt đầu đàng hoàng lại, ngoan ngoãn lau bàn, bày bát đũa.

Khương Ninh không có hứng thú mấy với món chả cá gã ta mang tới, để ở bên cạnh, hoàn toàn không động đến.

Sợ thức ăn quá ngon khiến mọi người không kiềm chế được nên cô đã nấu cơm trộn hạt.

May mà cô làm như vậy, một nồi cơm đầy đủ để cho hai gia đình chảy nước miếng.

Đã bao lâu rồi họ không ăn cơm?

Khương Ninh tuyên bố đầy khí phách: "Còn ngây ra làm gì, mặc dù hôm nay thức ăn không có bao nhiêu, nhưng chắc chắn đủ cơm.”

Tên xấu xí vừa thèm ăn nhưng lại vừa lo lắng: “Chị, bữa ăn này sẽ không ăn đến mức chị phá sản đấy chứ?”

Khương Ninh hỏi ngược lại: “Anh cũng đã gọi tôi là chị rồi, còn có thể để anh ăn đến mức phá sản chắc? Cứ yên tâm mà mạnh dạn ăn.”

Bình Luận (0)
Comment