Tên xấu xí tay chân nhanh nhẹn, xới cho mỗi người một bát cơm.
Không có lẩu, cậu ba nhà họ Dung chan nước chấm vào cơm, mở mồm ra là nịnh bợ: "Ui, chị à, đồ chị làm là ngon nhất."
Vừa nịnh xong, hồi chuông báo động của tên xấu xí lập tức vang lên.
Đây là chị của một mình hắn ta thôi.
Vì vậy, hắn ta cũng không chịu thua kém: "Đúng thế, tay nghề của chị không chỉ tốt mà y thuật còn rất giỏi, hơn xa so với Mỹ Lệ nhà tôi nữa.”
Khương Ninh cạn lời với hai người họ: "Đậu Đậu làm đó."
Cậu ba nhà họ Dung cười toe toét, ăn một bát cơm lớn.
Tên xấu xí gắp thịt cho vợ và con trai.
Hai đứa trẻ to xác lập tức quay sang khen Đậu Đậu: "Đậu Đậu tốt, Đậu Đậu giỏi, Đậu Đậu là số một."
Đậu Đậu xấu hổ đến nỗi đỏ cả mặt, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Mấy người ngồi quanh thành một cái bàn, ăn cơm vui vẻ, cố gắng tránh động đến những kí ức buồn, chỉ trò chuyện về hiện tại và tương lai.
Bệnh viện tiếp nhận mấy vụ tai nạn lao động, Khương Ninh thuận miệng nhắc nhở cậu ba nhà họ Dung: "Tôi không muốn có một ngày nào đó phải khâu vết thương cho cậu, cho nên lúc làm việc bình thường thì phải chú ý."
Cậu ba nhà họ Dung ăn cơm thoải mái: "Chị gái à, tôi cũng không muốn đâu, nhưng bây giờ dầu còn quý hơn cả mạng người, cho nên chỉ có dùng để nâng những vật to, còn lại là những thứ con người có thể nâng được. Chị không thấy gần đây có rất nhiều tàu vận chuyển bị dừng, máy bay chiến đấu không cần thiết thì sẽ không chạy à? Dầu chính là mạng sống của ngành công nghiệp, căn cứ muốn khôi phục vinh quang thì còn phải nhìn xuống đất xem có thể đào ra được dầu hay không.”
Dù con người có cố gắng hết sức thì việc giữ gìn nền văn minh công nghiệp chỉ giống như chín con trâu mất một sợi lông.
Những người của thế hệ như họ muốn tái tạo sự phồn vinh trong thiên tai thì chỉ có thể làm trong mơ.
Khương Ninh cau mày: "Mấy cái bến cảng mà các cậu đang xây, chủ yếu là để làm vườn trồng cây à?”
"Quy hoạch là để người ở, nếu dư thì để trồng trọt.”
Đừng coi như mọi thứ đang đi theo hướng phát triển tốt nhất, người sống sót có thể càng ngày càng nhiều, vấn đề mà căn cứ đối mặt cũng càng ngày càng phức tạp.
Ví dụ như lương thực.
Có thể cung cấp cho cái dạ dày no thì chính là lương thực, chứ không nhất định là thức ăn hay thịt.
Khương Ninh hy vọng về tương lai: "Sau khi những nền móng kia được xây xong thì mục tiêu tiếp theo của các cậu là gì?"
"Có lẽ là lấp biển, tạo đảo.”
Xuất thân khiến cậu ba nhà họ Dung vượt trội hơn những người khác là sự thật, trước kia cũng toàn là người khác vây quanh gã ta, thế nhưng không có nghĩa là gã ta sẽ không biết tự tạo những mối quan hệ cá nhân.
Ngược lại, gã ta lại rất giỏi trong việc nắm được, buông được.
Chỉ mới chưa đầy một tháng, gã ta đã tạo được mối quan hệ tốt với những người bên trên.
"Vốn dĩ, việc tạo đảo mới là quan trọng nhất, nhưng bọn họ đã mất mấy bộ phận quan trọng của tàu nạo vét và hút, khiến máy móc không thể hoạt động, chỉ có thể đẩy việc xây dựng căn cứ lên trước.”
Khương Ninh tò mò: "Mất cái gì?"
Cậu ba nhà họ Dung cố tỏ vẻ bí ẩn:"Chị đoán xem."
"Thích thì nói, không thích thì thôi.”
Chị gái quay mặt, cậu ba nhà họ Dung ăn được những ba bát cơm không dám khoác lác nữa: "Nói ra cũng rất buồn cười, thứ mất đi toàn là đinh ốc, bu - lông, ốc vít gì đó. Thật ra cũng không phải bộ phận quan trọng gì nhưng không có chúng thì thuyền nạo vét với kích thước khổng lồ chính là một đống sắt vụn.”
"Không muốn mất thì cũng mất rồi, thế giờ phải làm sao?"
"Ai biết được, mấy ông quan trên vẫn đang đau đầu." Không muốn lo chuyện bao đồng, cậu ba nhà họ Dung cũng lười nghĩ: “Có khi đến lúc ấy, tất cả nhân viên phải tập lặn để xuống biển đào từng tấc đất để nuôi mình.”
Nói tóm lại, nhất định phải tạo đảo, không thể để nước tiểu dìm chết mình được.
Cũng may mà tên xấu xí không gặp phải vấn đề đó, trải qua việc tìm hiểu mấy tháng nay, hắn ta đã nắm được tình hình cơ bản của quần chúng.
Hầu hết những người sống sót đều là quân nhân, có một vài người sống sót bình thường sẽ tính toán và ra quyết định sai, nhưng cuối cùng thì quân đội cũng không dám làm quá mức.
Sau mười năm sờ bò lăn lộn, bọn con buôn như hắn ta đã luyện được hỏa nhãn kim tinh từ lâu rồi.