Khi Khương Ninh và những người khác vội vã đến nơi thì cô chỉ thấy mười mấy quân nhân nhanh như chớp xông vào, nhanh chóng khống chế được tình hình...
"Chết tiệt, thậm chí còn không cho tôi có cơ hội thể hiện." Cậu ba nhà họ Dung không khỏi khó chịu, phàn nàn: "Người làm công như tôi cũng muốn lập công ấy chứ."
Khương Ninh không nhịn được mà bật cười: "Dù gì thì cậu cũng đã thể hiện ở bệnh viện rồi, lát nữa có thể bảo Tưởng Quan Sơn thưởng."
Bệnh viện? Cậu ba nhà họ Dung suýt nữa thì che mặt lại.
Thôi bỏ đi, trước mặt chị và anh rể thì gã ta cũng không hề có liêm sỉ.
Đôi mắt của tên xấu xí như được tra dầu mỡ: "Chị à, lập công có thưởng không?"
"Không rõ, nhưng chắc là có."
"Được, lát nữa tôi sẽ nói, cố gắng lập công để kiếm chút thưởng."
Với cái lưỡi không xương của hắn ta thì chắc là được.
Hơn một trăm tên cướp biển, dù bị bắt tại trận thì vẫn có không ít tên cứng miệng la hét không thừa nhận: "Chúng tôi là dân thường, các người dựa vào đâu mà đối xử với chúng tôi như vậy?"
Định mạo danh đồng bào trà trộn vào căn cứ, đây không phải lần đầu tiên. Chỉ là trước đây quy mô không lớn như vậy, sau khi trà trộn vào, chúng sẽ giở trò với những người bình thường.
Lần này là một băng hải tặc, hơn nữa chúng còn nhắm đến việc giết người cướp vật tư.
Tận dụng thời tiết trên biển thay đổi mà chuẩn bị sẵn, đây là sự tàn nhẫn vô nhân tính.
Căn cứ có bộ phận thẩm vấn, không cho phép chúng chối cãi.
Tưởng Quan Sơn lười tranh cãi với chúng, ra lệnh bắt hết chúng lại giam giữ, chờ ngày mai bộ phận liên quan đến thẩm vấn.
Thấy Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đi vào, ông ta vội hỏi: "Bên các cô thế nào?"
"Rất tàn bạo." Khương Ninh thẳng thắn nói: "May mà phát hiện kịp thời, nếu không thì đừng nói đến vật tư bị cướp, chỉ sợ ngay cả nhân viên y tế cũng không thể thoát."
Cùng một màu da, cùng một ngôn ngữ, khi tàu thả neo thì họ cũng đã tìm hiểu sơ bộ, không ngờ kẻ địch lại chuẩn bị chu đáo như vậy.
Nếu để chúng đắc thủ thì đối với căn cứ mà nói sẽ là một tai họa lớn.
Tưởng Quan Sơn vội vàng cảm ơn: "Hai người quả là gan dạ cẩn thận, lần này nhất định lập công lớn, tôi sẽ báo cáo lên trên..."
"Lãnh đạo à, đây không phải chỉ là vấn đề lập công..."
Nói về mặt dày thì cậu ba nhà họ Dung dù sao cũng là quân nhân chính quy nên không mặt dày bằng tên xấu xí. Hắn ta không quan tâm đến việc lập công, phần thưởng mới là thứ thiết thực nhất.
Để thể hiện hậu quả của cuộc chiến sinh tử trở nên chân thực hơn, hắn ta còn cố ý bôi một vệt máu lên mặt: "Lãnh đạo, ông không biết vừa rồi nguy hiểm đến mức nào đâu..."
Sợ mất mặt nên Khương Ninh cố ý tránh xa một chút.
Quả nhiên là tay buôn, hắn ta kéo Tưởng Quan Sơn nói mười mấy phút mà không chịu buông, nói đến mức cứ như là cảnh một mất một còn.
Tưởng Quan Sơn đảm bảo hết lần này đến lần khác, nhất định sẽ xin cấp trên lập công và thưởng.
Một người làm công tác hành chính hậu cần mấy chục năm, vậy mà lại không nói lại được một tay buôn ở tầng lớp thấp nhất.
Cuối cùng, Khương Ninh không nhìn nổi nữa, hắng giọng nói: "Trưởng ban Tưởng còn có việc phải làm."
Lúc này, tên xấu xí mới buông tay.
Xác của bọn hải tặc được dọn đi, những người khác đều bị chuyển đi giam giữ.
Gió bão càng lúc càng lớn, thổi đến mức xương cốt lạnh ngắt.
Mấy người trở lại bệnh viện thì phát hiện Vương Mỹ Lệ đang bế con sốt ruột chờ.
Xác chết và vết máu đã được dọn sạch, viện trưởng và nhân viên y tế vẫn còn kinh hồn bạt vía. Sau khi họ biết được toàn bộ nhóm hải tặc đã bị bắt mới thở phào nhẹ nhõm, còn không quên khen ngợi Khương Ninh và những người khác.
Khương Ninh tìm quản lý khu tập thể lấy chìa khóa của hai phòng, dẫn tên xấu xí và những người khác đi nghỉ ngơi.
Trở về phòng, cô vội vàng mặc thêm quần áo và uống nước nóng.
Ba người một chó vào không gian tắm rửa, ra ngoài lại lấy thêm một chiếc ghế sofa bự và lấy chăn dày ra để chống lạnh.
Cuộc sống ở căn cứ diễn ra bình thường, đã rất lâu rồi không có biến động.
Những chuyện xảy ra tối nay, chắc chắn sẽ không phải là lần cuối cùng.Khi Khương Ninh và những người khác vội vã đến nơi thì cô chỉ thấy mười mấy quân nhân nhanh như chớp xông vào, nhanh chóng khống chế được tình hình...
"Chết tiệt, thậm chí còn không cho tôi có cơ hội thể hiện." Cậu ba nhà họ Dung không khỏi khó chịu, phàn nàn: "Người làm công như tôi cũng muốn lập công ấy chứ."
Khương Ninh không nhịn được mà bật cười: "Dù gì thì cậu cũng đã thể hiện ở bệnh viện rồi, lát nữa có thể bảo Tưởng Quan Sơn thưởng."
Bệnh viện? Cậu ba nhà họ Dung suýt nữa thì che mặt lại.
Thôi bỏ đi, trước mặt chị và anh rể thì gã ta cũng không hề có liêm sỉ.
Đôi mắt của tên xấu xí như được tra dầu mỡ: "Chị à, lập công có thưởng không?"
"Không rõ, nhưng chắc là có."
"Được, lát nữa tôi sẽ nói, cố gắng lập công để kiếm chút thưởng."
Với cái lưỡi không xương của hắn ta thì chắc là được.
Hơn một trăm tên cướp biển, dù bị bắt tại trận thì vẫn có không ít tên cứng miệng la hét không thừa nhận: "Chúng tôi là dân thường, các người dựa vào đâu mà đối xử với chúng tôi như vậy?"
Định mạo danh đồng bào trà trộn vào căn cứ, đây không phải lần đầu tiên. Chỉ là trước đây quy mô không lớn như vậy, sau khi trà trộn vào, chúng sẽ giở trò với những người bình thường.
Lần này là một băng hải tặc, hơn nữa chúng còn nhắm đến việc giết người cướp vật tư.
Tận dụng thời tiết trên biển thay đổi mà chuẩn bị sẵn, đây là sự tàn nhẫn vô nhân tính.
Căn cứ có bộ phận thẩm vấn, không cho phép chúng chối cãi.
Tưởng Quan Sơn lười tranh cãi với chúng, ra lệnh bắt hết chúng lại giam giữ, chờ ngày mai bộ phận liên quan đến thẩm vấn.
Thấy Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đi vào, ông ta vội hỏi: "Bên các cô thế nào?"
"Rất tàn bạo." Khương Ninh thẳng thắn nói: "May mà phát hiện kịp thời, nếu không thì đừng nói đến vật tư bị cướp, chỉ sợ ngay cả nhân viên y tế cũng không thể thoát."
Cùng một màu da, cùng một ngôn ngữ, khi tàu thả neo thì họ cũng đã tìm hiểu sơ bộ, không ngờ kẻ địch lại chuẩn bị chu đáo như vậy.
Nếu để chúng đắc thủ thì đối với căn cứ mà nói sẽ là một tai họa lớn.
Tưởng Quan Sơn vội vàng cảm ơn: "Hai người quả là gan dạ cẩn thận, lần này nhất định lập công lớn, tôi sẽ báo cáo lên trên..."
"Lãnh đạo à, đây không phải chỉ là vấn đề lập công..."
Nói về mặt dày thì cậu ba nhà họ Dung dù sao cũng là quân nhân chính quy nên không mặt dày bằng tên xấu xí. Hắn ta không quan tâm đến việc lập công, phần thưởng mới là thứ thiết thực nhất.
Để thể hiện hậu quả của cuộc chiến sinh tử trở nên chân thực hơn, hắn ta còn cố ý bôi một vệt máu lên mặt: "Lãnh đạo, ông không biết vừa rồi nguy hiểm đến mức nào đâu..."
Sợ mất mặt nên Khương Ninh cố ý tránh xa một chút.
Quả nhiên là tay buôn, hắn ta kéo Tưởng Quan Sơn nói mười mấy phút mà không chịu buông, nói đến mức cứ như là cảnh một mất một còn.
Tưởng Quan Sơn đảm bảo hết lần này đến lần khác, nhất định sẽ xin cấp trên lập công và thưởng.
Một người làm công tác hành chính hậu cần mấy chục năm, vậy mà lại không nói lại được một tay buôn ở tầng lớp thấp nhất.
Cuối cùng, Khương Ninh không nhìn nổi nữa, hắng giọng nói: "Trưởng ban Tưởng còn có việc phải làm."
Lúc này, tên xấu xí mới buông tay.
Xác của bọn hải tặc được dọn đi, những người khác đều bị chuyển đi giam giữ.
Gió bão càng lúc càng lớn, thổi đến mức xương cốt lạnh ngắt.
Mấy người trở lại bệnh viện thì phát hiện Vương Mỹ Lệ đang bế con sốt ruột chờ.
Xác chết và vết máu đã được dọn sạch, viện trưởng và nhân viên y tế vẫn còn kinh hồn bạt vía. Sau khi họ biết được toàn bộ nhóm hải tặc đã bị bắt mới thở phào nhẹ nhõm, còn không quên khen ngợi Khương Ninh và những người khác.
Khương Ninh tìm quản lý khu tập thể lấy chìa khóa của hai phòng, dẫn tên xấu xí và những người khác đi nghỉ ngơi.
Trở về phòng, cô vội vàng mặc thêm quần áo và uống nước nóng.
Ba người một chó vào không gian tắm rửa, ra ngoài lại lấy thêm một chiếc ghế sofa bự và lấy chăn dày ra để chống lạnh.
Cuộc sống ở căn cứ diễn ra bình thường, đã rất lâu rồi không có biến động.
Những chuyện xảy ra tối nay, chắc chắn sẽ không phải là lần cuối cùng.