Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 933 - Chương 934

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 934 -

Cùng với việc vật tư thiếu thốn, môi trường sinh tồn trên biển sẽ ngày càng khắc nghiệt.

Trước sự sống chết, dù họ có tin hay không, dù có cho băng cướp biển cơ hội lựa chọn lại thì câu trả lời của chúng vẫn sẽ không thay đổi.

Căn cứ Hoa Thành phải nâng cấp độ cảnh giác và tuần tra.

Tất nhiên, đây không phải là chuyện Khương Ninh cần quan tâm, cô đang suy nghĩ xem làm thế nào để trả lại mấy thứ con ốc vít đó một cách lặng lẽ.

Bịa ra chuyện về thần linh thì rất dễ nhưng vấn đề là toàn bộ quân khu đều vô thần. Nếu như họ qua mặt được sự điều tra thì mới là cao thủ.

Thôi kệ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Thời tiết lạnh rất dễ ngủ, Khương Ninh hơi sợ lạnh nhưng Hoắc Dực Thâm giống như lò sưởi, ôm rất ấm.

Họ ngủ một mạch đến sáng, gió bão đã qua, mặt biển dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh, nhưng nhiệt độ thực sự đã giảm đi khá nhiều.

Ăn sáng xong, Hoắc Dực Thâm đi làm, Đậu Đậu và Vương Mỹ Lệ cùng những người khác đi phà về khu B.

Kết quả xử lý vụ xâm nhập của băng cướp biển khiến Khương Ninh có chút bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự đoán.

Bọn họ theo gió bão trên biển mà đến, nhưng cũng theo gió bão trên biển mà biến mất trong một đêm, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tưởng Quan Sơn đã tiết lộ riêng với Hoắc Dực Thâm rằng cần phải giữ bí mật.

Đối với những tên hải tặc làm hại đồng bào, căn cứ tuyệt đối sẽ không nương tay, bọn họ cần giết gà dọa khỉ.

Mười năm xảy ra thiên tai, những người sống sót chỉ đếm trên đầu ngón tay, loài người vốn nên đoàn kết.

Nhưng ai dám chắc rằng nhóm hải tặc liếm dao giết người như ngóe này sẽ hối cải?

Ngay cả nhân tính cơ bản nhất mà chúng cũng không có, căn cứ không thiếu người lao động, giữ chúng lại chỉ khiến vật tư vốn đã ít ỏi trở nên khan hiếm hơn.

Nếu như bỏ mặc để chúng ra ngoài, chỉ khiến cho nhiều người may mắn còn sống sót khác gặp nạn.

Hơn nữa, căn cứ không muốn bị các quốc gia khác hoặc các căn cứ cứu người may mắn còn sống sót khác chỉ trích về mặt nhân đạo.

Chỉ cần lặng lẽ xử lý là được, không cần phải làm rùm beng.

Vì vậy, phần lớn người may mắn còn sống sót hoàn toàn không biết chuyện này.

Tên xấu xí được 10 cân lương thực và được miễn nửa năm tiền thuê nhà, khiến hắn ta sung sướng đến mức không ngậm miệng lại được.

Quả nhiên, chỉ cần đi theo chị thì chắc chắn sẽ có chuyện tốt.

Cậu ba nhà họ Dung cũng được thưởng, từ tân binh được thăng lên một cấp.

Phần thưởng của Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm vẫn chưa được công bố.

Không phải cấp trên keo kiệt mà là Tưởng Quan Sơn lại rục rịch muốn đưa hai người vào quân đội.

Nhiệm vụ của ông ta là phát hiện những nhân tài xuất sắc để phục vụ căn cứ.

Tưởng Quan Sơn mắt sáng như đuốc, sau khi tiếp xúc vài lần thì ông ta đã phát hiện ra Khương Ninh mới là người quyết định mọi chuyện.

Vì vậy, ông ta lại tìm đến cô nói có thể đưa ra bất kỳ điều kiện nào.

Khương Ninh bật cười: "Trưởng ban Tưởng, trong quân đội có nhiều kỷ luật ràng buộc, còn chúng tôi đã quen tự do tự tại rồi. Nếu như muốn gia nhập quân đội thì chúng tôi đã gia nhập từ hồi ở quân khu phía Nam rồi. Mặc dù chúng tôi không có ý định, nhưng xin ông hãy yên tâm, niềm tin và sự trung thành của chúng tôi không bao giờ thay đổi. Ngay cả khi sau này gặp chuyện, chỉ cần nằm trong khả năng, chúng tôi sẽ không vì gian nan mà từ bỏ.”

Lời nói cứng rắn, thái độ lại càng kiên quyết.

Tưởng Quan Sơn muốn tìm cách đột phá cũng không được, nhưng nghĩ đến những gì hai người đã làm, thực sự đáng khích lệ và đáng kính bội phần.

Ông ta hoàn toàn từ bỏ ý định này, nhưng phần thưởng đưa ra khá hậu hĩnh - nửa thùng đồ hộp.

Đồ hộp cá, đồ hộp thịt lợn, đồ hộp thịt chuột.. khoảng chừng mười lăm hộp.

Đây đều là những thứ trước đây căn cứ quân sự phía Đông sản xuất, và vẫn còn hạn sử dụng, coi như là phần thưởng cho hai người.

Thứ này khó tìm, nếu như mang ra đổi vật tư thì chắc chắn rất có giá.

Khương Ninh cảm ơn và nhận lấy, trở về khu nhà cất vào không gian.

Buổi tối, cậu ba nhà họ Dung cười hề hề đi tới: "Chị, anh rể, quân nhân căn cứ quân sự phía Nam muốn tổ chức một buổi tụ họp ở khu B, hai người đi không?"

Bình Luận (0)
Comment