Cậu ba nhà họ Dung cười cười, cà rỡn nói: “Chị này, tôi muốn hút thuốc.”
Hút thuốc là cái quỷ gì nữa, tên này muốn bị đánh à.
Nhưng mà, Khương Ninh lại đưa một điếu thật: “Tôi đây còn mấy điếu, hôm nào rảnh lại cho cậu nữa.”
“Chị, chị đối xử với tôi tốt quá.”
Khương Ninh run lên: “Ai bảo da mặt cậu dày thế, đuổi mãi không đi làm gì chứ.”
Gã ta cũng đã gọi cô là chị rồi, thỉnh thoảng cho gã ta chút ngon ngọt cũng không quá đáng.
“Chị này, chị biết tối qua tôi tụ họp với ai không?”
Khương Ninh không hứng thú nói: “Không phải là người trong căn cứ quân sự phía Nam à?”
“Ừ, Lưu Thành cũng đến.” Cậu ba nhà họ Dung vẫn cà rỡn: “Có mấy người dẫn theo người thân bạn bè đến, một người trong đó hình như người sống sót ở trên tàu vận chuyển của tỉnh Sơn Đông. Bọn họ kể là đã gặp phải u linh ở vùng biển ma, trên thuyền có rất nhiều lương thực và thuốc men”
Sắc mặt Khương Ninh không thay đổi, nhưng trong lòng đã có hơi căng thẳng.
Lúc ấy cô thật sự không ngờ có một ngày mình sẽ đến Ngôi Nhà Mới, vì đồng cảm với đồng bào lưu lạc bên ngoài nên muốn cho thì cứ cho thôi, dù sao bản thân cũng không dùng hết.
Không ngờ, bản thân lại để lại một tai họa ngầm.
Cậu ba nhà họ Dung thờ ơ nói: “Tên đó nói nhiều đến mức muốn nhai cả lưỡi, Lưu Thành còn lấy thảo dược ra cầm máu cho gã ta.”
Khương Ninh chợt rùng mình, lòng bàn chân như nóng lên.
Cậu ba nhà họ Dung lại vỗ vỗ cái bụng của mình: “Vốn là để tiêu hóa đồ ăn, không ngờ mới chạy một vòng đã tiêu hết.”
Gã ta nhìn cô chằm chằm, sau đó mới xoay người vẫy tay tạm biệt: “Chị này, tôi trở về khiêng gạch tiếp đây.”
Khương Ninh nhìn theo hướng gã ta rời đi, ngẩn người rất lâu.
Cô suy nghĩ rất lâu, sau đó mới tìm Hoắc Dực Thâm.
Đúng lúc sắp đến giờ nghỉ trưa, Hoắc Dực Thâm khó hiểu hỏi: “Sao em đến đây thế?”
Hai người công tư rất rõ ràng, nếu không có chuyện gì đặc biệt, Khương Ninh sẽ không đến đây trong giờ làm việc.
Sắc mặt Khương Ninh không được tốt lắm, cô kéo Hoắc Dực Thâm đến một góc yên tĩnh: “Không gian bị lộ rồi.”
Hoắc Dực Thâm khựng lại: “Xảy ra chuyện gì?”
Khương Ninh kể lại chuyện cậu ba nhà họ Dung đến buổi tụ họp hôm qua.
Đúng là sơ suất mà.
Cho Lưu Thành thì còn dễ giải thích, nhưng quan trọng là vật tư trên hai chiếc thuyền câu cá kia không thể tự có được.
Tư tưởng của con người lúc nào cũng có thể thay đổi, nếu như không mò được mấy thùng container ở dưới đáy biển thì có lẽ bọn họ sẽ không có ý định đến Ngôi Nhà Mới.
Tất cả đều vô cùng trùng hợp, người sống trên tàu vận chuyển từ tỉnh Sơn Đông lại thành công đến đây, nhân viên công tác trên tàu vừa hay cũng tham gia tụ họp mà Lưu Thành cũng vừa khéo xuất hiện ở đó.
Cậu ba nhà họ Dung không những ở đó mà còn đoán được rồi.
Ngay cả gã ta cũng có thể đoán ra, vậy Lưu Thành thì sao?
Chẳng lẽ phải giết chết bọn họ sao?
Phải giết bao nhiêu mới đủ chứ? Người sống sót trên tàu vận chuyển đến từ tỉnh Sơn Đông có hơn năm trăm người, ngày hôm qua tụ họp đến mấy chục…
Quá nhiều.
Kỹ thuật của Lưu Thành rất tốt, nhưng con người lại rất thành thật còn thẳng thắn, anh ấy sẽ để lộ ra sự thật hay sẽ bị người ta dụ dỗ?
Nếu là cáo già như Tưởng Quan Sơn thì dù Lưu Thành có cố ý giấu giếm, cũng sẽ bị dụ nói ra thôi.
Hôm nay, cậu ba nhà họ Dung đến báo tin, liệu một ngày nào đó gã ta có hối hận không?
Một khi người ta hoài nghi hoặc tham lam, cho dù không phải là nguồn tin chính thống, cũng sẽ thử dò xét.
Cả hai đều đã sống hai đời, tận mắt nhìn thấy nhân tính tối tăm kia.
Cho dù là người hay căn cứ chú ý đến thì bọn họ cũng sẽ không quan tâm việc đối phương có thừa nhận hay không.
Một khi bọn họ đã cho rằng như vậy thì không cần bất kỳ chứng cứ nào.
Mà thứ chờ đợi Khương Ninh, thật sự không thể tưởng tượng ra được.
Vẻ mặt Hoắc Dực Thâm nghiêm túc, một lúc sau anh mới nói: “A Ninh, chúng ta đi thôi.”
Anh không dám đánh cược, cũng không đánh cược được.
Chuyện nên làm thì đời trước anh đã làm xong rồi.
Đời này chỉ cần bảo vệ người mình quan tâm trong khả năng của mình mới là điều quan trọng nhất.
Đi sao? Khương Ninh run lên.
Sống ở đây mấy tháng, tất cả đều đang phát triển rất tốt, không chỉ tốt cho sự nghiệp tiền đồ của hai anh em mà ngay cả Khương Ninh cũng yên tâm hơn.
Cô nhìn anh hỏi: “Anh từ bỏ được sao?”
Hoắc Dực Thâm biết cô đang băn khoăn chuyện gì: “Không gì là không từ bỏ được, đối với anh mà nói người nhà là quan trọng nhất.”
Nếu có một bí mật, hưởng thụ lợi ích từ bí mật kia thì cũng phải trả giá khi một ngày nào đó bí mật đó bị bại lộ.
Ở đây rất tốt, anh cũng muốn ở lại để xây dựng gia đình, nhưng cũng không thể bỏ lại người quan trọng của mình.
“Chúng ta phải đi ngay lập tức, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Bây giờ, Khương Ninh mới hoàn hồn lại: “Được.”