Đi thì đi, nhưng họ cũng không thể rút dây động rừng.
Khương Ninh trở lại bệnh viện, lấy cớ mình không khỏe xin nghỉ nửa ngày.
Khương Ninh ngồi phà trở về khu B, cô thu dọn đồ đạc trong phòng, còn Hoắc Dực Thâm đến khu trồng trọt tìm em gái.
Đậu Đậu vừa chuẩn bị tan làm thấy anh trai thì rất vui: “Anh ơi, em được thuyên chuyển rồi, tuần sau có thể đến khu A làm việc, đến lúc đó em sẽ xin cho chúng ta một nhà ở khu A, anh và chị dâu không cần phải chạy tới chạy lui nữa.”
Hoắc Dực Thâm dẫn em gái đến một góc.
Nhận được tin dữ, nụ cười của Đậu Đậu chợt cứng lại, ngây ra như phỗng.
Một hồi lâu sau, cô bé mới tỉnh táo lại: “Anh, chúng ta thật sự phải rời đi sao?”
“Em không muốn đi sao?”
“Không phải, bây giờ em sẽ xin nghỉ.”
Cô bé thích công việc này, cũng yêu cuộc sống ở nơi này, nhưng cô bé cũng không muốn rời xa anh trai và chị dâu.
Đậu Đậu làm việc rất tốt, hơn nữa sắp được điều đi nên muốn xin phép cũng rất dễ dàng.
Hai người trở về nhà, Khương Ninh đã thu dọn đồ đạc xong, đồ không nên xuất hiện đều được bỏ vào trong không gian, chỉ để lại những món đồ đã đổi từ chỗ tên xấu xí.
Bọn họ không muốn bị người khác nghi ngờ, nên không mang theo đồ cồng kềnh.
Tấm thép cách âm không tốt nên bọn họ cũng không trao đổi quá nhiều, chỉ xách đồ xuống lầu.
Đến dưới lầu, Đậu Đậu không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn căn nhà kia, trong lòng có hơi nặng nề.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, ngay cả thời gian để phản ứng cũng không có.
Trong lòng có quá nhiều thứ ngổn ngang, nhưng Đậu Đậu không để lộ ra.
Cô bé rất may mắn mới có thể lớn lên cùng chị dâu, cuộc sống ở đây rất tốt, nhưng hoàn toàn không là gì so với sự an toàn của anh trai và chị dâu.
Khương Ninh cũng có chút không nỡ, cô đã hòa hợp với cuộc sống tập thể, ở đây có thầy, bạn, đồng nghiệp, còn có cả đám đàn em.
Hôm nay, cô phải sống xa mọi người, bắt đầu con đường lưu lạc không có mục đích, đột nhiên cảm thấy không quen.
Giống như sống trong bóng tối, đột nhiên được ánh sáng chiếu vào, khi lòng mình đã tràn ngập niềm vui và muốn giữ lấy nó thì đột nhiên bị đẩy vào trong bóng tối.
Loại mất mát này, họ mãi mãi không thể vượt qua được.
Hoắc Dực Thâm nắm bàn tay lạnh như băng của cô: “Ngày mai sẽ tốt lên thôi.”
Khương Ninh tỉnh táo lại, không quay đầu nữa.
Lúc đến họ cũng đi phà đến khu B, lúc rời đi cũng như vậy.
Động cơ nổ ầm ầm, sóng gió không ngừng thổi qua.
Bọn họ đi thẳng đến khu tàu ngầm, vừa hay nhìn thấy Hứa Khai Thái vừa làm nhiệm vụ về.
Khương Ninh mỉm cười chào hỏi: “Huấn luyện viên Hứa.”
Hứa Khai Thái vẫy tay đáp lại: “Mọi người đi ra ngoài hóng gió à?”
“Đúng vậy, ở trong căn cứ lâu quá, muốn xuống đáy biển giải trí một chút.”
Hứa Khai Thái không quên nhắc nhở: “Tốt nhất là đừng ra khỏi phạm vi căn cứ, người nước ngoài vây xung quanh ngày càng nhiều, nếu không có đội bảo hộ sẽ rất dễ bị cướp.”
Quốc gia nhìn xa trông rộng, phương án để đối phó với các loại thiên tai có không dưới trăm cái.
Làm xong những tình huống xấu nhất, sau đó đã cố gắng suốt mười năm thì mới có thể có được thành quả như ngày hôm nay.
Nhưng rõ ràng tình hình vẫn không tốt, họ còn phải chống lại giặc ngoại xâm.
Con người là loài rất kỳ lạ, bọn họ giỏi vật lộn với các loại thiên tai, nhưng lại càng giỏi tính kế đồng loại hơn.
Căn cứ Hoa Thành phát triển như mặt trời ban trưa, còn những người bên ngoài lại như sói đói chảy nước miếng thèm thuồng.
Khương Ninh cảm ơn ông ấy: “Chúng tôi chỉ đi vòng vòng quanh đây thôi, không có ý định rời khỏi căn cứ.”
Hứa Khai Thái vẫy tay tạm biệt: “Mấy ngày nay tôi được nghỉ phép, mọi người rảnh đến chỗ tôi ăn cơm.”
“Vâng, nhất định rồi.”
Nếu như… Còn cơ hội.
Vào tàu ngầm, Hoắc Dực Thâm thả chó ra.
Nếu như nói sau khi tiến vào căn cứ, ai không được hạnh phúc thì đó chính là Cola.
Bình thường nó chỉ có thể đợi ở trong nhà, hơn nữa không thể sủa, đi ra ngoài còn phải chui vào trong túi leo núi.
Vừa vào tàu ngầm, nó đã chạy tung tăng khắp nơi: “Gâu! Gâu! Gâu!”
Nó vừa thể hiện sự bất mãn, vừa quẫy đuôi với con sen.