Khương Ninh ngồi xổm xuống vuốt đầu chó: “Ngoan, sau này không nhốt mày nữa.”
Hoắc Dực Thâm khống chế tâm trạng rất tốt, anh lái tàu ngầm không ngừng chìm xuống.
Đậu Đậu đứng ở ngay cửa sổ, quyến luyến nhìn tòa pháo đài lớn trên mặt biển.
Tạm biệt và không gặp lại nữa!
Khương Ninh nhìn thấy Đậu Đậu như thế, nhưng cũng không nói gì.
2688 chạm rãi rời khỏi căn cứ.
Ba tiếng sau, tàu ngầm cũng đến gần biên giới của căn cứ, Hoắc Dực Thâm để tàu ở trạng thái lơ lửng.
Khương Ninh vào phòng ngủ trưa, nhưng cô chỉ nhắm mắt chứ không ngủ.
Hoắc Dực Thâm kéo cô lại: “Có tâm sự à?”
Khương Ninh không lên tiếng, lẳng lặng tựa vào vai anh.
Hoắc Dực Thâm ôm cô vào trong ngực: “A Ninh, chúng ta là vợ chồng, có cái gì phải nói ra chứ đừng giấu trong lòng.”
Khương Ninh vẫn không nói lời nào.
“Em cảm thấy mình liên lụy đến anh và Đậu Đậu sao?”
Khương Ninh nhìn anh: “Anh thấy sao?”
“Chỉ không nỡ một chút thôi, nhưng so với an toàn của em thì nó hoàn toàn không đáng nhắc đến.”
Hoắc Dực Thâm sờ mặt cô, anh vẫn nói như vậy: “Đừng suy nghĩ lung tung, chúng ta là người một nhà, nếu cùng hưởng lợi ích mà không gian mang đến, thì cũng phải chấp nhận hậu quả nó mang lại. Nếu nơi này không thể ở, vậy chúng ta đi tìm tiếp, không sợ không tìm được nơi đặt chân. Đối với Đậu Đậu mà nói, ở đâu có em và Cola thì đó mới là nhà.”
Khương Ninh không nói gì, chỉ ôm anh thật chặt.
Chỉ cần họ đi thêm chút nữa là sẽ rời khỏi căn cứ, nếu không xảy ra tình huống đặc biệt gì thì đời này sẽ không quay lại nữa
Mà khi ba người đồng thời biến mất, căn cứ sẽ nhận được tin tức rất nhanh.
Chỉ cần quan sát tỉ mỉ, mọi người sẽ có thể nhận ra đầu mối.
Hai người cần phải bàn bạc kỹ, nếu cứ như vậy mà rời đi không quay lại, vẫn nên làm chút gì đó cho căn cứ nhỉ?
Dù sao, đây cũng là căn cứ Hoa Thành.
Hơn nữa, trong không gian còn có hai mươi sáu thùng container bị chìm dưới đáy biển của bọn họ.
Những thứ kia không có lợi gì cho Khương Ninh cả, nhưng với căn cứ mà nói lại là vũ khí cuối cùng của trái đất.
Có chúng thì căn cứ Hoa Thành mới có thể tạo được đảo, có thể trồng trọt được nhiều lương thực và dược liệu, hoàn cảnh sống của con người cũng sẽ được cải thiện.
Khương Ninh không chút do dự nói: “Trả lại cho bọn họ đi.”
Trước kia vì sợ không gian bị lộ, nghĩ tương lai còn dài, họ nhất định sẽ tìm được cách để trả.
Nhưng bây giờ họ phải rời đi rồi, có lộ hay không cũng không còn là vấn đề nữa.
Nhưng mặt trời còn chưa xuống núi, hơn nữa trên biển còn có đội tuần tra, dù có làm chuyện tốt ẩn danh thì cũng phải cẩn thận.
Lúc trước vì để trả mấy thùng container này, Hoắc Dực Thâm đã âm thầm dò hỏi tin tức.
Tàu ngầm sẽ đợi ở tọa độ này, buổi tối lúc tám giờ, thuyền của đội tuần tra sẽ đi qua.
Nói cách khác, chỉ cần đến trước đội tuần tra, thả thùng container trên mặt biển, bọn họ sẽ kịp thời phát hiện.
Nhưng phải nắm bắt thời gian thật tốt, không thể để nước chảy đẩy bọn chúng ra khỏi phạm vi của căn cứ được, nếu không người ở bên ngoài sẽ cướp được.
Hai mươi sáu thùng container nếu muốn thả thế nào cũng là một vấn đề rất khó, hơn nữa có thể chúng sẽ lại bị chìm dưới biển nữa thì phải làm sao?
Mò vớt ra sao, cũng là một vấn đề khó khăn.
Nếu căn cứ có năng lực mò vớt dưới biển sâu, ban đầu khi mấy thùng container này rơi xuống biển, bọn họ sẽ chờ bão qua đi rồi lập tức mò vớt, chứ không phải để mấy tháng sau bị 2688 phát hiện.
Nếu ném về biển mà họ không mò vớt được thì cũng vậy thôi.
Giúp người phải giúp đến cùng, tiễn Phật phải tiễn đến Tây thiên.
Khương Ninh quyết định: “Để trên du thuyền đi.”
Dù sao bọn họ cũng không biết lái du thuyền, có để ở trong không gian thì cũng chỉ để trưng.
Đối với ba người một chó mà nói, du thuyền chiếm diện tích cũng khá lớn trong không gian.