Cola ra trận 1
Được con sen hôn, Cola kích động chạy vòng quanh tại chỗ, suýt thì tiểu ra sàn.
Đậu Đậu không chịu thua, ôm cánh tay cô: "Chị ơi, bên ngoài thật đáng sợ, khắp nơi đều là nước, nhà đều bị chìm hết rồi, nhưng mà Đậu Đậu không sợ!"
"Ừ, Đậu Đậu giỏi quá."
Sau khi thưởng cho hai bạn nhỏ mỗi người một viên kẹo, Khương Ninh xuống lầu giúp vác củi lên.
Bồn nước rất lớn, ba người đàn ông cùng nhau khiêng lên sân thượng.
Sau khi cất kỹ thuyền tấn công và thuyền cao su, Trịnh Vỹ Lệ lên lầu, mở ba lô ra, lấy ra một cái túi nhựa đựng một con rắn và hai con thỏ rừng.
"Bọn chị đi đến chỗ rất xa, khu biệt thự trên sườn núi ở đó đã bị chìm bảy, tám phần, bồn nước là A Thâm muốn lấy về, vốn sau khi gom củi xong sẽ quay về nhưng không ngờ Cola lại chạy lên núi."
Sợ nó gặp nguy hiểm, mọi người vội vàng đuổi theo, phát hiện nó đang vật lộn với một con rắn.
Hoắc Dực Thâm nhanh tay lẹ mắt dùng xẻng quân dụng đập nát đầu rắn.
Bắt được con rắn nặng mấy cân, mọi người đều rất vui mừng, không ngờ Cola vẫn chưa chịu về.
Không quản được nó, cả nhóm đành đi vào rừng lấy củi, kết quả bắt gặp Cola đang đào hang thỏ.
"A Ninh, chắc chắn em đã nhặt được bảo bối, nó không còn là chó nữa, quả thực đã thành tinh rồi."
Khương Ninh cười: "Cola lang thang bên ngoài quanh năm, năng lực sinh tồn mạnh hơn chúng ta không biết bao nhiêu lần."
Trịnh Vỹ Lệ khen ngợi: "Chị chưa từng thấy con chó nào thông minh như vậy, thậm chí còn biết leo lên cây. Nếu không có A Thâm ở đó thì không ai quản được nó, trời đã tối đen vẫn không muốn về nhà."
Tham ăn là bản tính của loài chó, chỉ có những con chó từng phải chịu đói mới có chấp niệm điên cuồng với việc tích trữ thức ăn.
Nghĩ đến lần trước vây bắt heo, nó mà cam lòng đi về không chạy lên núi mới kỳ lạ đấy.
Khương Ninh không ra ngoài nhưng cũng có công trông nhà, còn con chó là đại công thần trong chuyến đi săn, bọn họ quyết định chia đều vật tư.
Cô không muốn tham mấy thứ này, không ngờ mấy người Trịnh Vỹ Lệ lại không đồng ý: "Cola cũng là một thành viên trong nhóm chúng ta, không thể đối xử khác biệt, đóng góp của nó không hề ít hơn chúng ta, nếu em băn khoăn thì nấu ăn đi, xem như giúp đỡ cho mọi người."
Cuối cùng Khương Ninh cũng không nấu ăn mà làm quân sư chỉ dẫn Hoắc Dực Thâm nấu.
Con rắn sau khi lột da và bỏ nội tạng thì cho vào nồi áp suất hầm với một chén đậu đen.
Hai con thỏ to béo, một con mang đi kho tàu, một con làm lẩu Malatang.
Thêm rau xào và cơm ngũ cốc, tất cả đều cực kỳ hài lòng.
"A Ninh, bọn tớ dự định ngày mai sẽ đi thêm một chuyến." Trương Siêu mở miệng hỏi: "Cậu có muốn đi chung không?"
Những người giàu có ở khu biệt thự đã chuyển đi, lương thực gì gì đó không cần phải nghĩ tới nữa, nhưng rất nhiều đồ dùng trong nhà đều làm bằng gỗ, có thể chặt thành củi mang về.
Ngoài ra, đặt bồn nước trên sân thượng là một ý hay, bọn họ quyết định mang thêm hai cái về, đến lúc đó lắp đặt cho mỗi nhà một cái, không cần tốn công lên sân thượng hứng nước mưa.
Hoắc Dực Thâm đột nhiên lên tiếng: "Bên đó có khá nhiều bồn nước, hay là lấy thêm mấy cái mang về đi, đến lúc hết mưa, nguồn cung cấp nước cũng không thể khôi phục ngay lập tức, chúng ta phải lên kế hoạch trữ nước."
Nhóm Trương Siêu sửng sốt, lập tức đồng ý với ý kiến của anh.
Anh và Khương Ninh có năng lực sinh tồn mạnh mẽ, bọn họ nghe nhiều làm nhiều ắt không thể sai.
Khương Ninh không có ý kiến: "Vỹ Lệ, chúng ta phải để một người ở lại, chị nghĩ nên để ai ở lại?"
Trịnh Vỹ Lệ không thích ở nhà, ngày nào cũng ru rú trong nhà khiến cô ấy cảm thấy rất ngột ngạt: "Để chị đi cho, nhưng phải dẫn Cola theo."
"Gâu!" Chú chó phụ họa.
"Em cũng đi." Đậu Đậu vui vẻ giơ tay: "Em có thể giúp nhặt củi."
Hoắc Dực Thâm muốn để cô bé tiếp xúc với thế giới bên ngoài: "Được, nhưng không cho em khóc nhè."
"Không khóc." Đậu Đậu gật đầu: "Anh, hôm nay em bị ngã cũng không khóc."
Vì vậy, toàn bộ thành viên quyết định để Khương Ninh ở lại trong nhà, để Cola ra ngoài thay cô.
Nửa đêm, khi Khương Ninh đang ngủ ngon lành thì dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng động rất lớn, ồn ào một hồi lâu.
Khương Ninh bị đánh thức, thấy Cola nằm bất động trong ổ chó, cô trở mình ngủ tiếp.