Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 95 - Chương 96 - Cola Ra Trận 2

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 96 - Cola ra trận 2

Cola ra trận 2

Buổi sáng lúc cô vẫn còn nằm trên giường, Cola hưng phấn kéo áo ngủ của cô.

Con sen, mau giúp ta chuẩn bị đi, phải ra ngoài làm việc.

Khương Ninh ngáp một cái, đứng dậy cho nó ăn ức gà trộn với thức ăn cho chó, lấy thuốc mỡ bôi lên vùng da bị nấm rồi mặc áo mưa cho nó.

Cơm trưa không thể quá phong phú khiến người ta chú ý nên chỉ có thức ăn cho chó và cháo trắng đựng trong bình giữ nhiệt được cho vào túi.

Cola ngậm túi vào miệng rồi mở cửa, không quên quay đầu lại nhìn cô.

Dáng vẻ của nó giống như đang nói: Con sen, em đi ra ngoài tìm thức ăn, chị ở nhà đừng chạy lung tung.

Khương Ninh bị chọc cười, tiến lên ôm nó: "Đi đi, chú ý an toàn, đừng thể hiện quá mức."

Hoắc Dực Thâm mở cửa, Đậu Đậu mặc áo mưa đi ra: "Chị ơi, em cũng muốn ôm một cái."

Có lẽ Hoắc Dực Thâm đã trò chuyện với cô bé, cô bé càng ngày càng mạnh dạn bày tỏ suy nghĩ của mình hơn, bắt đầu chào hỏi mấy người Trịnh Vỹ Lệ, hoàn toàn khác với cô bé rụt rè, sợ sệt lần đầu tiên gặp mặt.

Cola đi cuối cùng, không quên quay đầu lại nhìn cô lần nữa, trong mắt nó đầy quyến luyến.

Điểm khác biệt duy nhất sau khi được Hoắc Dực Thâm huấn luyện chính là nó có trách nhiệm hơn nhiều.

Hốc mắt và sống mũi Khương Ninh đột nhiên cay cay, cô đóng cửa lại đi ra ban công, không lâu sau thì nhìn thấy mấy người một chó lên thuyền tấn công rời đi.

Bọn họ vừa đi, nhóm Hạ Chí An lập tức lên thuyền cao su đuổi theo.

Không chỉ Hạ Chí An, đám người Dương Vĩ Thông và những người khác trong khu nhà cũng đi theo.

Chẳng biết từ lúc nào, tầng 18 trở thành chong chóng chỉ hướng gió.

Bọn họ hoàn toàn không hiểu được nguyên nhân vì sao cùng đi ra ngoài tìm vật tư mà tầng 18 lần nào cũng thắng lợi trở về còn bọn họ ngay cả củi cũng không nhặt được.

Đều làm người, sao lại chênh lệch nhiều như vậy chứ!

Dù thế nào đi chăng nữa, nếu đã đánh không lại mà cũng không thể gia nhập thì chỉ đành tìm cách đi theo thôi!

Khương Ninh nhẩm đếm, thật sự có không ít người lặng lẽ đi theo.

Tuy bọn họ bị nhìn chằm chằm nhưng cô không hề lo lắng chút nào, Hoắc Dực Thâm sẽ sớm cắt đuôi bọn họ thôi.

Ăn sáng xong, cô tiếp tục xem sách y, khoảng mười giờ bà Chung lại đến châm cứu.

Sau vài ngày trị liệu, vết thương ở thắt lưng của bà ấy đã đỡ hơn nhiều, không còn cần người nhà đỡ lên lầu nữa.

Tâm trạng của bà Chung không tệ, bà ấy kéo tay Khương Ninh không buông: "Tiểu Ninh, tối qua họ Từ bị trộm đột nhập vào nhà, đúng là quả báo."

Chính là bác gái lần trước đến tìm Khương Ninh la lối om sòm đòi thuốc.

Đêm khuya bị người ta cạy cửa, bất ngờ đánh ngất xỉu, mang hết lương thực trong nhà đi.

Sau khi tỉnh lại thì khóc lóc om sòm một trận, lúc sáng còn tới náo loạn với Hạ Chí An, yêu cầu từng nhà phải mở cửa cho bà ta vào lục soát.

Có cho Hạ Chí An mười lá gan ông ta cũng không dám cho người vào lục soát, nhất là sau khi biết được nhà họ Từ bị mất bao nhiêu lương thực, ông ta đã suýt phun ra một búng máu.

Hơn hai trăm cân gạo, mì, dầu, ngũ cốc, ngoài ra còn có không ít mỡ, thịt khô, dưa chua...

"Hơn phân nửa là báo cáo giả, làm gì có nhà ai tích trữ nhiều như vậy."

Bà Chung liên tục lắc đầu: "Những người tốt bụng trước đây từng cho bà ta lương thực đều tức điên, xông lên muốn đánh bà ta một trận, nói bà ta mới là kẻ táng tận lương tâm, đáng đời bị người ta cạy cửa."

Khương Ninh ở bên cạnh lắng nghe: "Bà cũng phải cẩn thận một chút."

Bà Chung sáng suốt: "Nhà bà cũng không còn lương thực, bây giờ chỉ ăn mỗi bữa trưa, cùng lắm chỉ no bụng năm phần."

Rất nhanh đã đến giữa trưa nhưng vẫn chưa thấy mọi người về.

Kéo bồn nước có lẽ không mất quá nhiều thời gian, Khương Ninh hơi lo lắng cho Cola, rất muốn gọi điện thoại hỏi thăm tình hình nhưng không biết tại sao lại không có tín hiệu.

Cứ cách mười lăm phút, cô lại ra ban công đứng ngóng.

Mãi đến ba giờ chiều, cuối cùng cũng xuất hiện bóng dáng Hoắc Dực Thâm.

Cô đếm thật kỹ, chẳng những tất cả thành viên đều có mặt mà Cola còn đứng ở mũi thuyền tấn công như dũng sĩ vượt gió rẽ sóng chiến thắng quay về.

Cô xuống lầu giúp đỡ.

Thuyền tấn công vừa tới gần, Khương Ninh lập tức phát hiện có điều không đúng!

Bình Luận (0)
Comment