Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 945 - Chương 946

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 946 -

Khương Ninh ngồi trên du thuyền, nhìn ra ngoài cửa sổ thưởng thức khung cảnh tuyết rơi trên biển.

Cô lấy ủng đi tuyết, khăn quàng cổ, găng tay,… từ trong không gian ra.

Du thuyền không thích hợp để đi lại vào mùa đông, căn phòng bán trong suốt ở trên boong tàu vô cùng lạnh lẽo, cô bèn lấy lò than ra thêm than củi vào trong chậu để sưởi ấm.

Sợ Hoắc Dực Thâm mệt, Khương Ninh định cùng anh thay phiên nhau lái, ai biết anh lại chẳng nỡ: “Không cần đâu, bao giờ cần nghỉ ngơi thì dừng lại thôi.”

Một ngày ba bữa đầy đủ, ngủ trưa cũng diễn ra như thường lệ, một ngày lái được hai ba tiếng đồng hồ cũng đã rất ổn rồi.

Phần nhiều thời gian là giải trí với nghỉ ngơi, có lúc thậm chí còn họ để thuyền cho tự trôi theo sóng biển.

Càng tiến về phía bắc, lớp băng càng ngày càng dày lên.

Sau khi đi được hai, ba ngày, mức tiêu thụ năng lượng để phá băng của du thuyền đã tăng lên đáng kể.

Du thuyền không phải là tàu phá băng chuyên nghiệp, không thể tiếp tục dùng hoang phí như thế này nữa.

Hoắc Dực Thâm buộc dây thừng lên người, đi xuống mặt băng thử thăm dò độ dày của lớp băng: “Vẫn chưa đủ dày.”

Anh lo rằng khi có người đi lại bên trên sẽ xảy ra nguy cơ bị nứt vỡ mặt băng.

Du thuyền rất đắt, Khương Ninh không nỡ làm hỏng nó, thế là họ đành lấy thuyền đánh cá Sawadika ra.

Cái cục sắt này có hỏng thì cô cũng chẳng hề thấy đau lòng.

Thế là ba người một chó quyết định đổi thuyền, Khương Ninh cất du thuyền vào trong không gian.

Vì thuyền đánh cá đã liên tục phá băng trong nửa ngày, thế nên chẳng mấy chốc nó đã không thể đi nổi nữa.

Lần này họ lại thăm dò lớp băng thêm một lần nữa thì thấy độ dày đã ở mức chắc chắn rồi, nếu con người đi bên trên sẽ không gặp nguy hiểm.

Khương Ninh rất kỹ tính, cô lấy dây thừng ra, buộc dây thừng lên một sợi dây thừng ở hai bên.

Sau đó, cô cất thuyền đánh cá lại, đeo kính bảo hộ và mũ chống gió lên xong, ba người một chó thong thả ra trận.

Tuyết vẫn cứ rơi, diện tích mặt băng cũng khá rộng.

Thiết bị giữ ấm đã sẵn sàng, còn có gậy leo núi trong tay, nhưng gió tuyết lại lớn hơn một chút.

Tuyết chỉ dày đến mắt cá chân nên họ đi lại rất dễ dàng, nhưng chó con lại không chịu nổi không khí lạnh tràn vào mũi, thỉnh thoảng nó lại hắt xì một cái.

Hứng gió hứng tuyết đi hơn một tiếng đồng hồ, Khương Ninh lấy xe Hummer từ trong không gian ra, ba người một chó nhanh chóng nằm vào trong đó nghỉ ngơi.

Họ uống trà nóng cho ấm người, sau đó khi chân tay đã ấm áp trở lại, cô lấy đồ giữ nhiệt trong không gian ra làm một bộ đồ cho nó.

Khi trữ đồ dùng cho thú cưng lúc cực hàn, Khương Ninh đã mua rọ mõm cho chó, thế là cô đặt rọ mõm chó lên đồ giữ nhiệt, sau đó cắt vài cái lỗ nhỏ để lưu thông không khí.

Cola trời sinh vốn chẳng thích bó buộc, thế nhưng hít nhiều không khí lạnh quá lại không tốt cho cơ thể của nó.

Sợ nó phản kháng, Khương Ninh tròng rọ mõm lên đầu nó: “Không được dùng chân kéo ra nhé, bị lạnh là sẽ sinh bệnh đấy.”

Nếu không phải chó con sống chết không chịu đeo giày thì cô còn suy xét đến việc ép buộc nó đeo giày vào.

Nghỉ ngơi đủ rồi, họ lại tiếp tục mạo hiểm lên đường.

Gió ở Bắc Cực rất lớn, gió mạnh khiến cho những bông tuyết quay cuồng bay khắp nơi, tạo thành lớp bông tuyết lồi lõm.

Bông tuyết rơi nhiều, sau khi rơi xuống bị đông lại thì tạo thành hình gò đất.

Đi đến chạng vạng tối, Khương Ninh quyết định qua đêm dưới đống tuyết có hình gò đất, như vậy họ có thể tránh được những cơn gió lạnh thấu xương.

Lúc này lớp băng đã dày hơn, Khương Ninh lấy chiếc Marauder ra.

Không gian hoạt động của chiếc xe này lớn, cho dù buổi tối có gặp phải kẻ lén tập kích thì cũng không cần phải lo về an toàn tính mạng.

Họ cứ thế mặc đồ giữ nhiệt, đắp chăn dày, ngủ một giấc vừa ấm áp vừa thoải mái là xong.

Ngày hôm sau, bên ngoài xe đã lạnh hơn, xuống khoảng âm 30 độ.

Đồ giữ nhiệt không phải là đồ giả, nhưng cũng cần phải xem xét đến các điều kiện khách quan nữa.

Khi cực hàn thì sẽ không có gió mạnh, lúc trước khi Khương Ninh sống ở trong chung cư, nếu không có việc gì cần thiết thì cô sẽ không ra ngoài.

Nhưng Bắc Cực thì không giống vậy, nơi này gió tuyết thực sự quá lớn, gió thổi qua giống như có những chiếc kim mảnh đâm vào lỗ chân lông của con người vậy.

Ở bên ngoài lâu như vậy rồi mà họ vẫn cảm thấy rất lạnh lẽo.

Sáng hôm sau tỉnh lại, gió tuyết càng lớn hơn.

Đậu Đậu và chó con cùng nhau ra ngoài vận động, thế nhưng chưa đến năm phút đã lại chạy về, hàm răng run cầm cập: “Anh ơi, chị ơi, bên ngoài lạnh quá.”

Sau khi ăn xong bữa ăn nóng hổi, Khương Ninh xuống xe lấy thân mình ra đo thử nhiệt độ thời tiết.

Lạnh cóng đủ khiến cho người ta run như cầy sấy luôn.

Thời tiết này không thích hợp với việc bôn ba đường dài, Đậu Đậu hỏi: “Anh ơi, chị ơi, chúng ta đã đi đủ xa chưa, có cần đi vào bên trong nữa không?”

Bình Luận (0)
Comment