Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 946 - Chương 947

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 947 -

Khương Ninh cảm thấy rất cần thiết.

Nếu đã quyết định lên bờ, vậy thì họ phải tìm nơi an toàn nhất để ở lại.

Những người còn sống sót trên khắp thế giới đều đang trôi dạt không mục đích, và cả nhà Khương Ninh chắc chắn cũng không phải người cuối cùng và duy nhất đến Bắc Cực.

Nếu như họ dựng trại tạm thời sát bên bờ biển thì tỉ lệ gặp được những người còn sống sót rất lớn.

Một khi đã đứng trước bờ vực sinh tử rồi thì cũng chẳng cần thử thách lòng người làm gì.

Khương Ninh không muốn bị những người còn sống sót tới quấy rầy, cũng chẳng muốn lúc nào cũng phải đề phòng người ngoài, khiến bản thân rơi vào nguy hiểm.

Thế nên, việc tìm một nơi an toàn rất quan trọng.

Hoắc Dực Thâm cũng nghĩ như vậy.

Bắc Cực rất lớn, phải cố gắng tìm một nơi không có dấu vết của con người để ở.

Nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, khi thấy lớp băng dày đến độ an toàn thì anh đề nghị lái Marauder đi.

Tuy xe này trọng tải rất lớn thế nhưng bánh xe lại có độ bám rất tốt nên lúc lái sẽ không bị trượt bánh.

Đây là một con cự thú trên lục địa cho nên việc chinh phục Bắc Cực không thành vấn đề với chiếc xe này.

Thời tiết khắc nghiệt nên không ai muốn xuống xe đi bộ cả. Cho dù lớp băng có vấn đề thì Khương Ninh cũng có thể kịp chui vào không gian, đến lúc đó rồi đổi thành một phương tiện bảo toàn mạng sống là được.

Thế là Hoắc Dực Thâm lái xe đi về phía trước, còn Khương Ninh thì ngồi ở ghế lái phụ canh gác.

Nói tới thì đúng là dở khóc dở cười, trước thiên tai, Bắc Cực được lớp băng tuyết bao phủ, địa hình nơi đây không những phức tạp mà còn nguy hiểm trùng trùng, muốn đi lại bằng xe thật chẳng dễ dàng gì.

Thế nhưng trải qua nhiều đợt thiên tai, những núi băng của Bắc Cực đã tan chảy, sau khi lục địa chìm xuống, lớp băng được hình thành lại đã trở nên bình thường hơn nhiều.

Mặt biển không ngừng hình thành băng, gió tuyết tích tụ tầng tầng lớp lớp, không ngừng hình thành nên núi băng.

Hoắc Dực Thâm lái xe vững vàng, thành thục, Marauder cũng đi không nhanh, cả một ngày mới đi được hai trăm kilomet.

Vì vậy, buổi tối họ lại tìm một đồi tuyết để tránh gió qua đêm.

Tiết trời lạnh lẽo, chẳng ai có tâm trạng giải trí.

Khương Ninh thu cả người và xe vào trong không gian, cô ăn tối no nê, ngâm suối nước nóng rồi mới ra ngoài.

Khi cô đang định nằm xuống nghỉ ngơi thì có tia sáng từ đằng xa rọi tới.

Xanh lam.

Xanh lục.

Lấp lánh.

Vô số sắc màu dần dần hiện lên, từ trên trời quét tới, tựa như những cánh tay đang vẫy, nhẹ nhàng đong đưa.

Ánh sáng càng lúc càng sáng hơn, nhuộm lên bầu trời đêm vô vàn màu sắc.

Vẻ đẹp cực kỳ tráng lệ, đẹp đến mức rúng động lòng người.

Chúng dần dần thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Khương Ninh chẳng ngờ rằng lúc bình thường không có cơ hội nhìn thấy cực quang, nào ngờ tâm nguyện ấy lại được thực hiện ngay lúc thiên tai đã xảy ra suốt mười năm.

Cô đang ở Bắc Cực, ngắm nhìn Bắc cực quang.

Đậu Đậu chưa từng nhìn thấy thứ này, cô bé sững ra một lúc rồi mới hỏi: “Anh ơi, đây là ánh sáng gì vậy ạ?”

“Bắc cực quang đấy.”

Bắc cực quang là hiện tượng xuất hiện các dải ánh sáng có màu sắc rỡ ở các khu vực có vĩ độ cao ở cực Bắc của hành tinh.

Nó được tạo ra bởi sự va chạm (hoặc ion hóa) giữa các hạt tích điện năng lượng cao từ Mặt Trời với các nguyên tử và phân tử trong tầng khí quyển trên của Trái Đất.

Hoắc Dực Thâm phổ cập kiến thức khoa học cho em gái.

Đậu Đậu nghe không hiểu lắm, thế nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc cô bé cảm thán sự kỳ diệu của thiên nhiên.

“Anh ơi, trước thiên tai có Bắc cực quang không ạ?”

“Có, trước đây ở cực Bắc của nước chúng ta có khi có thể nhìn thấy được đấy.”

Đậu Đậu suy nghĩ một lúc: “Có Bắc cực quang rồi thì có phải thiên tai sẽ kết thúc không?”

Hoắc Dực Thâm không biết, nhưng có hi vọng là điều tốt: “Có lẽ vậy.”

Thế là, ba người một chó ngồi trên xe, thưởng thức một “bữa tiệc” cực quang rực rỡ, đầy màu sắc.

Hy vọng sẽ như những gì Đậu Đậu nói, ở Bắc Cực có ánh sáng thì thiên tai sẽ không tới nữa.

Trong lòng mọi người đều mang hy vọng, cuối cùng đến mãi nửa đêm bọn họ mới chịu đi ngủ.

Ăn uống no say, họ lại tiếp tục tiến về phía trước.

Tiếp tục hành trình được một ngày, do tuyết tích tụ quá dày, thế nên ngay cả Marauder cũng mất tác dụng, nửa thân xe đều chìm vào trong tuyết.

Đi mấy trăm mét vòng quanh Bắc Cực, trong điều kiện thời tiết tàn khốc và khắc nghiệt như thế này, những người còn sống sót bình thường kia hoàn toàn không thể nào tồn tại nổi.

Khương Ninh cảm thấy bọn họ có thể dựng trại ở đây được rồi.

Bình Luận (0)
Comment