Nước lập tức trở nên lạnh lẽo, chẳng mấy chốc mà đã đóng băng.
Họ xịt nước rất nhiều lần đến khi dày cỡ 20cm thì dừng lại.
Sau đó họ quay lại mặt đất, tiếp tục xịt nước lên hai mặt của container.
Tuy họ không xịt cửa ra vào, nhưng phải sửa lại những chỗ đặc biệt.
Đến khi xong việc ngày hôm nay đã quá muộn, những việc khác thì để mai tính.
Khi giẫm chân lên sàn nhà vẫn rất lạnh nên họ không tài nào ngủ được.
Lúc ở căn cứ quân sự phía Nam, Khương Ninh đã dùng điểm cộng tích trữ được mấy chục tấn than đá, bây giờ lấy ra dùng là vừa đẹp.
Than đá không chỉ tỏa ra nhiệt lượng cao mà còn cháy rất lâu, phía trên có lỗ thông hơi nên họ cũng không sợ bị ngộ độc khí CO.
Vì vậy, họ đốt hai lò than, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng ấm lên.
Khương Ninh chọn đồ gia dụng bằng gỗ từ trong không gian, bàn, ghế đẩu, sofa… Rồi lại lấy thêm hai chiếc giường có đệm dày, không quên lấy thêmchăn điện.
Sợ chó con không chịu được lạnh nên chuồng chó được kê trên ghế sofa, chăn điện còn được cắm vào ổ điện.
Cola vui vẻ nằm trên đó, tai vểnh lên, ra sức vẫy đuôi biểu thị sự hài lòng.
Có đồ giữ nhiệt, có chăn vừa mềm lại vừa ấm.
Từ khi vào Bắc Cực cho đến bây giờ, đây là buổi tối ngủ ngon nhất của ba người một chó.
Mùa đông mệt rã rời nên con người thường hay ngủ nướng, khi họ thức dậy đã gần mười giờ.
Đông lạnh giá băng, sau khi ăn một tô súp lòng heo lớn thì ai cũng đổ mồ hôi.
Ăn uống no nê xong thì họ lại tiếp tục làm việc. Đậu Đậu đưa chó con đi tuần tra ở đồi tuyết, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đo kích thước phòng, sau đó lấy một tấm ván từ không gian rồi trải xuống đất.
Hai người cắt xén mất nửa ngày mới làm xong mặt sàn.
Buổi chiều, họ lại tiếp tục làm việc. Hai người dùng tấm thép màu để làm vách ngăn giữa phòng ngủ và phòng khách, vừa có thể giữ nhiệt mà vừa có không gian riêng.
Có rất nhiều việc vặt phải làm, mất bốn, năm ngày họ mới xây xong nhà mới.
Lò sưởi được đốt cả ngày lẫn đêm nên độ ấm trong phòng luôn trên 0 độ.
Thời tiết ở Bắc Cực rất lạnh, hơn nữa khi đốt lò than lại rất hanh khô nên Khương Ninh lấy máy tạo độ ẩm không khí ra, chọn ra loại tinh dầu mà mọi người đều thích rồi cho vào, sương mù màu trắng bay ra liên tục từ máy tạo độ ẩm không khí, mang theo mùi hương trong lành và thư thái.
Không có người ngoài, thậm chí Khương Ninh còn đặt một kệ sách đơn sơ, đèn bàn và bình hoa ở phòng khách.
Cây dành dành hái từ không gian có hương thơm thoang thoảng và dễ chịu.
Sau đó, cô trang trí gối trên ghế sofa và thú nhồi bông.
Đậu Đậu và chó con rất thích chúng. Hai đứa nhỏ ngồi trên ghế sofa giành nhau chơi, tiếng cười vang ra khỏi phòng bay theo cơn gió tuyết.
Nhà mới không rộng, nhưng cực kỳ ấm áp.
Khương Ninh chụp vài tấm ảnh, cô vào không gian lấy ra chiếc máy in mà cô đã giữ từ lâu. Sau đó, cô lại rửa mấy tấm ảnh ghi lại khoảnh khắc tươi đẹp trong suốt những năm qua để treo trong phòng khách bằng dây treo ảnh, trông rất có cảm giác nghệ thuật.
Mấy ngày sau, chó con đã thích nghi với cái lạnh khắc nghiệt, sơ hở là nó lại rủ Đậu Đậu ra ngoài chạy hai vòng.
Bốn chân của nó chạy rất nhanh, Đậu Đậu chật vật đuổi theo nó trên nền tuyết với đôi chân ngắn: “Cola, đợi tao.”
Khó khăn lắm cô bé mới đuổi kịp, còn chú chó gian xảo kia đã vùi mình vào đống tuyết.
Đậu Đậu sợ nó bị ngạt, cô bé đuổi theo rồi khom người xuống đào tuyết.
Đào bới một lúc thì chó con tự dưng nhảy ra từ bên cạnh khiến Đậu Đậu ngã nhào vào đống tuyết, rồi cả hai ngồi cười đùa.
Khương Ninh cảm thấy hơi ghen tị, đúng là lứa tuổi hiếu động.
Những năm gần đây, cô càng ngày càng trầm lặng, người chưa già mà trái tim đã như ở tuổi xế chiều.
Bỗng nhiên, chó con bỗng nhiên chạy về phía cô, cắn ống quần cô rồi kéo ra ngoài: “Gâu!”
Khương Ninh dở khóc dở cười bị lôi vào trong gió tuyết, cô ngồi xổm xuống đắp người tuyết.
Cuối cùng, Hoắc Dực Thâm cũng đi ra ngoài theo.